Chương 84: Liều Mạng

Tiêu Dao Lục

Chương 84: Liều Mạng

Chương 84: Liều Mạng

Khi Tần Khinh Tuyết còn đang cảm thán về sự mạnh mẽ của Tiểu Băng, hai tiếng nổ lớn phát ra khiến nàng bừng tỉnh. Dưới sự phản công của Tiểu Băng, hai khẩu súng liên thanh đã vỡ nát. Hai khẩu laze cũng không khá hơn là mấy, bề ngoài đầy những vết nứt do niệm lực tạo thành.

Tần Khinh Tuyết thầm thở dài. Tiểu Băng là sát thủ bẩm sinh cộng thêm niệm lực cường đại, cạm bẫy thông thường đối với nàng hoàn toàn vô nghĩa. Chưa kể đến nàng còn có thể dùng niệm lực cường hóa thân thể, gia tăng tốc độ, thậm chí phi hành trong thời gian ngắn, là đối thủ cực kỳ khó đối phó. Khó trách thành tích hoàn thành nhiệm vụ từ trước đến nay vẫn luôn là một trăm phần trăm.

Tiểu Băng luôn nhận nhiệm vụ từ hắn hoặc Tần Khinh Tuyết. Chỉ là không ngờ sát thủ luôn theo lệnh nàng giết người, hôm nay lại đến ám sát mình. Quả thật là tạo hóa trêu ngươi.

Bức tường sau lưng Tần Khinh Tuyết mở ra, một chiếc hộp lớn đặt trên bệ di chuyển đến bên người Tần Khinh Tuyết. Nàng gõ nhanh lên bàn phím vài lệnh điều khiển, sau đó mở nắp hộp tiến vào bên trong. Một tiếng nổ lớn phát ra, cả căn phòng ầm ầm sụp đổ.

Một góc của tòa nhà nổ tung, một chiếc hộp từ bên trong bay ra, rơi xuống khoảng sân rộng đối diện. Tiểu Băng đứng trong phòng, cả người đầy vết máu. Nàng không ngờ Tần Khinh Tuyết còn có một chiêu tự hủy này. Nếu không phải kịp thời thu hồi niệm lực thành rào chắn, Tiểu Băng đã sớm mất mạng. Dù vậy thương thế của nàng vẫn tương đối nặng còn Tần Khinh Tuyết đã theo một thông đạo khác trốn ra ngoài. Nếu Tần Khinh Tuyết cảm thán về thực lực của Tiểu Băng, chính nàng cũng rất tán thưởng trí tuệ cùng sự tính toán tinh vi của Tần Khinh Tuyết. Có thể đứng trong hàng ngũ lãnh đạo của tổ chức quả nhiên không có một ai tầm thường.

Tán thưởng thì tán thưởng, Tần Khinh Tuyết càng giỏi càng cho thấy quyết định hôm nay của Tiểu Băng là đúng đắn. Tần Khinh Tuyết có tài năng, có mưu tính, có chuẩn bị kỹ càng, hiện tại lại thu phục được một kẻ mạnh như Diệp Thiên. Nếu không loại trừ sớm, tương lại nhất định sẽ trở thành đối thủ ngán đường lớn nhất trong đại nghiệp của người kia.

Vật dụng trong phòng đều bị nổ tung nhưng căn phòng này làm bằng hợp kim bền chắc, ngoài vài vết cháy thì vẫn nguyên vẹn. Cửa phòng đóng chặt để câu thêm chút thời gian. Tiểu Băng vội dùng niệm lực tìm kiếm cơ quan, dùng đúng lối thoát của Tần Khinh Tuyết để bay ra ngoài.

Khi nàng rơi xuống liền thấy Tần Khinh Tuyết đã đứng đó chờ sẵn. Lúc này trên người nàng đã mặc một bộ chiến giáp công nghệ cao với mũ bảo hộ. Sau lưng bộ chiến giáp này có gắn hai tên lửa phản lực dùng cho mục đích bay lượn, xung quanh là những đường màu đỏ giống như năng lượng đang lưu chuyển. Tiểu Băng nhìn thấy nó liền giật mình:

- Chiến giáp XREX-0? Ngươi đã hoàn thiện được nó?

Tần Khinh Tuyết lắc đầu:

- Nào có dễ dàng như vậy. Bộ chiến giáp này vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, là ngươi ép ta phải dùng đến nó. Có điều cũng tốt, để ta thử xem giữa tu luyện giả và khoa học công nghệ kỹ thuật, ai mới là kẻ mạnh hơn.

Nếu Tiểu Băng vẫn còn ở trạng thái hoàn hảo, Tần Khinh Tuyết thật sự vẫn có chút lo lắng. Nhưng hiện tại nàng đã bị thương nặng, Tần Khinh Tuyết gần như đã nắm chắc phần thắng.

Tiểu Băng nở nụ cười quyến rũ quen thuộc, nhưng phối hợp với vết máu trên mặt lại có phần ghê rợn:

- Xem ra ngươi rất tự tin. Nhưng có lẽ ngươi đã quên, thế mạnh của ta không chỉ có niệm lực.

Vẻ mặt Tần Khinh Tuyết lập tức thay đổi, một cảm giác đau nhói ở ngực khiến nàng nhận ra vấn đề. Tiểu Băng ngoài niệm lực còn là một cao thủ dùng độc. Độc có nhiều loại, nhưng đáng sợ nhất là thứ độc vô hình vô sắc. Thậm chí Tần Khinh Tuyết cũng không rõ Tiểu Băng hạ độc vào lúc nào.

Tiểu Băng biết chất độc đã phát tác liền nở nụ cười:

- Ta nghe nói loại chiến giáp tối tân này có tích hợp thêm chức năng phân tích và giải độc. Có lẽ nhờ người cấy ghép một phần của thiết bị này vào người mới khiến chất độc phát tác chậm. Ta muốn xem thử là ngươi bị độc chết trước hay là ta bị bộ giáp này giết chết trước.

Tần Khinh Tuyết cấy một vài phần của chiến giáp vào người, chỉ cần trong phạm vi nhất định, nàng có thể triệu hồi nó đến bất cứ lúc nào. Bất quá chiến giáp vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, Tần Khinh Tuyết cấy vào trước chứ vẫn chưa dùng được tính năng này. Không ngờ nó lại vô tình giúp nàng tăng khả năng kháng độc.

Dù không muốn nhẫn tâm hạ sát Thời Niệm Băng, lúc này Tần Khinh Tuyết đã không còn sự lựa chọn nào nữa. Tiểu Băng nhất định sẽ không giao thuốc giải, nàng cần giải quyết đối phương trong thời gian ngắn nhất để đến cơ sở để nghiên cứu phân tích và giải loại độc này.

Năng lượng trên chiến giáp lưu chuyển mạnh mẽ, cả bộ giáp phát ra ánh sáng đỏ rực. Tiểu Băng vận dụng niệm lực đến cực hạn cường hóa cơ thể mình, đồng thời tạo ra niệm châm. Nhưng cây châm tạo ra từ niệm lực này ngưng tụ đến cực hạn, thậm chí mơ hồ biến thành đồ vật, có thể nhìn thấy một cách mơ hồ.

Hai nữ nhân lao vào nhau, thân ảnh hoàn toàn biến mất, tốc độ đã vượt xa mắt thường có thể nắm bắt được.

Không có tiếng nổ nào vang lên, thay vào đó là âm thanh hiếu kỳ của một nam nhân:

- Ta nghe nói nữ nhân các ngươi thích cùng bằng hữu đi ăn uống dạo phố, không ngờ còn có sợ thích kỳ lạ này. Có điều hiện tại đã là nửa đêm, đánh đến mức này…lẽ nào không muốn cho ai ngủ nữa. Nhìn xem…

Diệp Thiên không biết từ đâu xuất hiện, dùng hai tay giữ chặt nắm đấm của Tần Khinh Tuyết và Thời Niệm Băng, ánh mắt hướng về phía một đám người đang chạy đến. Trong đó Mã Đức Hùng dẫn đầu, một đám người khác mặc đồ đen, trang bị vũ trang đầy đủ từ áo chống đạn đến súng ống, đạn dược.

Tiểu Băng biết tình thế không ổn, cố giẫy ra nhưng không cách nào thoát khỏi được bàn tay của Diệp Thiên. Thậm chí nàng dùng đến niệm châm tấn công hắn nhưng đều vỡ nát, không có chút tác dụng nào. Diệp Thiên thấy y phục của mình bị rách vài chỗ, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Băng:

- Ta không có ý định tham dự vào trò chơi của các ngươi nên đừng phí sức vô ích.

Tần Khinh Tuyết thì bình tĩnh hơn hẳn. Tuy không rõ vì sao Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nhưng sự có mặt của hắn báo hiệu trận chiến này đã kết thúc. Nàng hạ mức năng lượng của chiến giáp đến mức thấp nhất rồi nói:

- Tại sao ngươi lại bất ngờ đến đây? Có việc gì sao?

Tần Khinh Tuyết không còn vận lực, Diệp Thiên liền buông tay nàng ra:

- Đúng là có việc cần hỗ trợ, có điều cái này để sau. Ta nói nữ nhân các ngươi, bất hòa tranh cãi một chút cũng không sao, nhưng đánh đến mức này có phải hơi quá đáng rồi hay không? Chiến giáp rồi độc tố, các ngươi muốn liều mạng sao?

Tiểu Băng khẽ giật mình:

- Đây không phải chuyện của ngươi. Khoan đã, ngươi đã trúng Thất Hồn Tán của ta, tại sao lại không có việc gì?

Diệp Thiên bật cười:

- Ngươi nói chất bột kia? Ừm, ta phải mất một lúc mới rửa sạch được nó. Về sau không nên dùng chất bột bẩn kia bôi lên người người khác. Chỉ có trẻ con mới làm những trò như vậy.

- Ngươi…

Tiểu Băng nghẹn họng. Nàng có cảm giác Diệp Thiên đang khinh thường mình nhưng lại không cách nào phản bác lại được. Thất Hồn Tán trong mắt hắn chỉ là một chất bột bẩn thôi sao?