Chương 83: Đối Đầu

Tiêu Dao Lục

Chương 83: Đối Đầu

Chương 83: Đối Đầu

Việc Tần Khinh Tuyết giỏi nhất là thấu hiểu lòng người. Nàng biết Tiểu Niệm thích mình, còn Tiểu Băng thì thích hắn. Đây là một tình yêu tội nghiệp không có lối thoát. Bởi vì người kia hoàn toàn không có cái gọi là tình yêu. Hắn chỉ nhắm đến quyền lực tuyệt đối. Trong mắt hắn chỉ có hai loại người, hữu dụng và vô dụng. Đây là thứ Tần Khinh Tuyết đã hiểu được sau nhiều năm ở dưới trướng người kia. Nàng vẫn biết ơn hắn đã giúp mình nhưng sẽ không còn mù quáng làm theo mọi mệnh lệnh của hắn nữa.

Tiểu Băng thì khác, nàng đã sớm bất chấp mọi thứ chỉ để ở bên cạnh hắn, cho dù chỉ là một công cụ giết người hữu dụng. Thậm chí khi phát hiện Tần Khinh Tuyết thay đổi, Tiểu Băng đã có ý giết chết nàng. May mắn vẫn có Tiểu Niệm ở đó nên Tiểu Băng chưa bao giờ có cơ hội ra tay.

Tần Khinh Tuyết đã sớm cho người nghiên cứ về việc loại bỏ nhân cách Tiểu Băng nhưng không thành. Nàng không giống như chứng bệnh đa nhân cách thông thường mà là do niệm lực trong cơ thể phát triển quá mạnh kéo theo linh hồn biến đổi, phân hóa thành hai linh hồn khác nhau. Trình độ huyền học ở thế giới này còn khá thấp, thậm chí đến Tán Huyết Ấn để thức tỉnh Hồn Khí còn chưa nghiên cứu ra, nhưng vẫn đề cao thâm như linh hồn và các nguyên lý tồn tại của chúng còn lâu mới chạm đến được.

Để một sát thủ như Tiểu Băng bên cạnh là việc rất nguy hiểm, nhưng nàng cũng không thể vì vậy mà ra tay trước với Thời Niệm Băng. Quan hệ giữa nàng và Tiểu Niệm rất tốt, là tình cảm thật chứ không phải giả tạo. Tần Khinh Tuyết có dã tâm nhưng không phải loại người bất chấp tất cả để đạt được mục đích, nàng không phải là hắn.

Tiểu Niệm không nói với Tần Khinh Tuyết nhiều về quá khứ, bởi vì chính nàng cũng bị mất đi một đoạn ký ức rất quan trọng khiến những mảnh ghép khác trở nên mơ hồ. Tiểu Băng không tồn tại khi Thời Niệm Băng mới sinh ra. Ban đầu Tiểu Niệm cho rằng do niệm lực của nàng phát triển quá mạnh mẽ dẫn đến linh hồn phân tách. Nhưng Tần Khinh Tuyết trải qua nghiên cứu đưa ra một dự đoán khác. Linh hồn mạnh là một phần, nhưng yếu tố quan trọng hơn chính là Thời Niệm Băng đã trải qua một sự kiện cực kỳ bi thương trong quá khứ. Chuyện này dẫn đến việc nhân cách Tiểu Băng xuất hiện, thay nàng tiếp nhận những ký ức kia, một phần ký ức của Tiểu Niệm cũng bị phong ấn từ đó.

Tiểu Băng và Tiểu Niệm đều xác nhận bản thân được người kia cứu. Nhưng Tiểu Niệm chỉ là lòng biết ơn đơn thuần, còn Tiểu Băng cực kỳ cuồng nhiệt, thậm chí yêu thích hắn. Tần Khinh Tuyết dựa vào đó suy đoán sự kiện năm xưa có liên quan đến hắn, cũng chính là mảnh ký ức bị phong ấn của Tiểu Niệm.

Những việc này chỉ dừng lại ở mức độ suy đoán. Hôm nay có cơ hội đối diện với Tiểu Băng ở đây, nàng muốn làm rõ chuyện này.

Đương nhiên Tiểu Băng sẽ không trả lời câu hỏi của Tần Khinh Tuyết:

- Một kẻ sắp chết như ngươi biết những chuyện này thì có ích gì.

Tần Khinh Tuyết nở nụ cười lạnh nhạt. Quan hệ giữa nàng và Tiểu Băng chưa bao giờ là tốt, nhưng đây là lần đầu tiên đối phương thể hiện sát ý rõ ràng đến mức này. Là do Tiểu Niệm chịu chấn động tâm lý quá mạnh nên không thể xuất hiện để ngăn cản sao?

- Ngươi chắc chắn có thể giết được ta?

Tiểu Băng lạnh lùng đáp:

- Ta đã rải Thất Bộ Kỳ Độc quanh khu vực này, bất kể kẻ nào có ý định đến cứu ngươi đều không thể tránh khỏi cái chết. Ngươi muốn bọn hắn chôn cùng mình sao?

Ánh mắt Tần Khinh Tuyết xoẹt qua một tia kinh hãi. Thất Bộ Tâm Độc của sát thủ Tiểu Băng lừng danh, cao thủ trên thế giới có ai không biết. Phàm là người trúng chất độc này, cho dù tu vi mạnh đến đâu cũng phải ngã xuống sau bảy bước, vô phương cứu chữa. Nghe nói thứ này cực khó điều chế, số lượng không nhiều. Tiểu Băng không tiếc dùng nó rải quanh khu vực này, xem ra hôm nay nàng đã quyết tâm phải giết bằng được Tần Khinh Tuyết.

Trong lòng chấn kinh, Tần Khinh Tuyết vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Ít nhất về mặt khí thế không được kém Tiểu Băng:

- Đối phó với ngươi cần gọi người khác hỗ trợ sao? Ngươi cũng quá đề cao mình rồi.

- Vậy sao?

Đáp lại một cách hời hợt, cánh tay Tiểu Băng lướt qua mặt kính. Tấm kính dày ngăn cản giữa hai người lập tức có dấu hiệu tan chảy, tựa như một tảng băng gặp phải lửa nóng. Đây là loại kính phòng ngự đặc biệt của Tần Khinh Tuyết, cho dù là đại năng Thiên Cảnh cũng không dễ phá vỡ. Nhưng Tần Khinh Tuyết dùng đến công nghệ kỹ thuật, Tiểu Băng cũng mượn chính nó để chống lại nàng.

Trước khi tấm kính hoàn toàn tan chảy, Tần Khinh Tuyết đưa tay gõ nhanh lên bàn phím máy tính trước mặt. Chiếc bàn nàng đang ngồi bắt đầu chuyển động, thay đổi kết cấu, nổi lên một bàn điều khiển. Tần Khinh Tuyết thao tác trên đó, bức tường sau lưng nàng xuất hiện hai lỗ hổng. Từ bên trong, hai khẩu súng máy lớn xuất hiện, chỉa thẳng về phía Tiểu Băng:

- Rút lui, ta bỏ qua cho ngươi lần này.

Tiểu Băng không chút sợ hãi nhìn hai khẩu súng, nở nụ cười nguy hiểm:

- Ngươi nỡ lòng ra tay với thân thể này sao?

Tần Khinh Tuyết lạnh nhạt:

- Ta chưa từng nương tay với người muốn giết mình, cho dù kẻ đó là ai đi chăng nữa.

- Đủ tàn nhẫn, không hổ là Thẩm Phán Giả của tổ chức. Chỉ là…ngươi cho rằng dựa vào vài khẩu súng nát này có thể giết được ta sao? Nếu chỉ là Dị Năng Giả thông thường có lẽ sẽ thành công, nhưng ta không vô dụng như bọn hắn.

- Vậy sao? Cứ thử xem.

Tấm kính vừa biến mất, thân ảnh của Tiểu Băng cũng không còn. Không phải nàng đã rời đi mà là mượn niệm lực bẻ cong ánh sáng, khiến người đứng trước mặt không nhìn ra được vị trí của mình. Tần Khinh Tuyết đã sớm cảm nhận được tình huống này, thiết bị định vị thân nhiệt lập tức khởi động, súng máy cũng theo đó lên nòng. Một chuỗi tiếng nổ phát ra, vỏ đạn rơi đầy mặt đất, bàn ghế làm từ trong phòng từ gỗ quý đều vỡ nát, chỉ có những thiết bị làm từ hợp kim cứng rắn còn tồn tại.

Nhìn trên màn hình máy tính, đốm đỏ thể hiện cho sự tồn tại của Tiểu Băng vẫn liên tục chuyển động. Không ngoài dự kiến, chỉ dựa vào hai khẩu súng này không cách nào giải quyết được nàng. Mục đích ban đầu của Tần Khinh Tuyết cũng không phải giết Tiểu Băng mà là dồn đối phương vào cạm bẫy đã bố trí sẵn. Thế nhưng niệm lực khiến Tiểu Băng cảm nhận được mọi thay đổi bên trong căn phòng. Nàng di chuyển trước khi súng máy lia đến để tránh đạn, mỗi khi cạm bẫy nào đó chuẩn bị khởi động đều bị phát hiện để tránh ra.

Không những vậy, Tiểu Băng luôn tận dụng mọi cơ hội, tìm cách tiếp cận Tần Khinh Tuyết. Tần Khinh Tuyết dùng thêm hai súng laze phóng ra những tia màu đỏ với nhiệt lượng cực cao, cuối cùng cũng ngăn cản được Tiểu Băng tiếp cận mình. Thế nhưng giữ khoảng cách không có nghĩa là đã an toàn với Dị Năng Giả sử dụng niệm lực. Rào chắn vô hình do thiết bị công nghệ tạo ra chuyên dùng để đối phó với niệm lực dưới những đòn tấn công liên tục đã có dấu hiệu không chịu nổi.

Tiểu Băng có một cách vận dụng niệm lực công kích từ xa rất nguy hiểm. Nàng nén niệm lực lại dưới hình dạng một mũi kim châm rồi phóng nó đi với tốc độ cực đại, sức sát thương còn mạnh hơn một viên đạn thông thường. Đây là tuyệt kỹ thành danh của sát thủ Tiểu Băng, có thể giết người trong vô hình. Trong tổ chức, nếu Tần Khinh Tuyết là Thẩm Phán Giả, Thời Niệm Băng chính là Đao Phủ, người tiêu diệt những kẻ đã bị phán tội chết.