Chương 82: Trêu Chọc Mỹ Nữ Rất Thú Vị

Tiêu Dao Lục

Chương 82: Trêu Chọc Mỹ Nữ Rất Thú Vị

Chương 82: Trêu Chọc Mỹ Nữ Rất Thú Vị

Tiểu Băng vẫn giữ giọng điệu và động tác của mình:

- Chỉ cần ngươi muốn, ta đều có thể cho ngươi.

- Kể cả ngươi?

Diệp Thiên lặp lại câu nói hắn xem được trong một bộ phim mấy ngày trước. Đây là cách nam chính đáp lại một nữ nhân đang cố câu dẫn mình. Hắn cảm thấy biện pháp này rất không tệ. Cho dù nàng trả lời thế nào, người được lợi vẫn sẽ là hắn.

Biểu cảm của Tiểu Băng vẫn không thay đổi, thế nhưng Diệp Thiên cảm nhận được sát ý rất rõ ràng ẩn trong lời nói của nàng:

- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đã có người ưa thích, không phù hợp với ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể tìm cho ngươi rất nhiều mỹ nữ.

Diệp Thiên phất tay:

- Vậy thì không cần. Tần Khinh Tuyết cũng là một đại mỹ nữ. Có mỹ nữ ngay ở bên cạnh như vậy, ta còn cần phải tìm ở nơi khác sao?

- Tiểu đệ đệ, ngươi có sức mạnh như vậy lẽ nào muốn cả đời bị trói buộc bởi nữ nhi thường tình. Ngươi không có mộng ước nào sao?

- Đương nhiên là có…

Ánh mắt của Tiểu Băng liền sáng lên. Chỉ cần Diệp Thiên có ham muốn tức là có cách để thu phục hắn. Chẳng phải Tần Khinh Tuyết vẫn luôn thu phục nhân tâm bằng cách này sao?

- Ta muốn làm diễn viên. Ừm, trước mắt Tần Khinh Tuyết đã đáp ứng được mong muốn này, cho nên ta không còn yêu cầu gì khác.

- Ngươi…

Gương mặt Tiểu Băng trở nên rét lạnh, nàng có cảm giác Diệp Thiên đang chơi đùa với mình. Diệp Thiên cố nở nụ cười chân thành. Đáng tiếc diễn kỹ rách nát của hắn rơi vào mắt Tiểu Băng lại càng thể hiện rõ sự châm chọc.

- Những lời này ta đã nói với rất nhiều người nhưng chẳng có mấy ai tin tưởng, hôm nay lại nói với ngươi một lần. Ta không có tham vọng bá chủ thế giới hắn đứng trên đỉnh cao. Trước mắt chỉ muốn làm một diễn viên bình thường. A, không đúng, còn đang học thêm kỹ thuật hacker. Tạm thời là như vậy, sau này nếu có hứng thú gì khác sẽ tập luyện sau.

- Ngươi có biết nụ cười của mình hiện tại rất giả tạo hay không?

Diệp Thiên biết điều thu hồi nụ cười, thầm than diễn kỹ của bản thân quá kém. Bất quá hắn cảm thấy rất vui vẻ, đúng hơn là trêu chọc Tiểu Băng khiến Diệp Thiên vui vẻ. Cảm giác không tệ lắm, về sau phải thực hành nhiều hơn. Còn có Tần Khinh Tuyết, Lý Mộ Vũ hay Chu Tử Uyển đều là đối tượng thích hợp. Mỗi người mỗi tính, mỗi cách phản ứng khác nhau, ngẫm lại liền thấy rất thú vị.

Tiểu Băng nhanh chóng lui ra xa, lần này đi hẳn đến cửa sổ mới dừng lại:

- Diệp Thiên, ngươi sẽ vì sự lựa chọn của mình hôm nay mà hối hận. Mặc kệ ngươi mạnh đến thế nào, tổ chức bọn ta không phải là thứ chỉ dựa vào ngươi và Tần Khinh Tuyết có thể chống lại được.

- Khoan…

Diệp Thiên còn định nói gì đó thì Tiểu Băng đã lao ra khỏi cửa sổ, biến mất trong màn đêm. Câu nói ra đến miệng nhưng nghẹn lại khiến Diệp Thiên rất khó chịu. Hắn thật sự không hiểu được, rõ ràng bản thân rất thành thật, chỉ muốn làm một diên viễn. Tại sao ai đó cũng gán cho hắn một âm mưu gì đó, từ báo thù cho đến bước lên đỉnh thế giới hay chống lại tổ chức vớ vẩn mà Tiểu Băng nhắc đến. Những chuyện này rất thú vị sao? Diệp Thiên đảm bảo không thú vị. Ngươi có hứng thú với chuyện mình trở tay liền làm được hay không? Không có. Nhàm chán và nhạt nhẽo là suy nghĩ của Diệp Thiên khi nghe những thuyết âm mưu sâu xa kia.

Diệp Thiên đưa tay lau đi một ít chất bột khá nhỏ mà Tiểu Băng vừa bôi dưới cằm hắn. Nữ nhân này cũng đủ quyết đoán, cảm thấy không thuyết phục được hắn liền ra tay. Bất quá Diệp Thiên chẳng biết chất bột kia là thứ gì, cũng không có gì nguy hiểm cho mình. Trừ việc hơi bẩn nên cần lau sạch ra thì hắn chẳng mấy bận tâm.

Tiểu Băng rời đi, Diệp Thiên liền tiếp tục vào sự nghiệp hacker của mình, mong sớm ngày hack được toàn bộ mạng lưới. Tất nhiên đó chỉ là mục tiêu không tưởng mà Diệp Thiên tự đặt ra cho mình mà thôi.



Tiểu Băng trở về trang viên của Tần Khinh Tuyết. Khi nàng vừa tỉnh dậy, trong ký ức mơ hồ chỉ nhớ được Tiểu Niệm hẹn gặp Dương Thiên bên ngoài ban công nên lập tức đi tìm hắn. Hiện tại Tiểu Băng đã không còn quan tâm vì sao Tiểu Niệm bất tỉnh, nàng đã phát hiện ra âm mưu của Tần Khinh Tuyết. Âm thầm bồi dưỡng một cao thủ như vậy, cộng thêm những gần đây của nàng, Tiểu Băng có căn cứ để nghi ngờ rằng Tần Khinh Tuyết đang muốn phản bội lại hắn. Vẫn biết nàng có dã tâm, nhưng đến mức này thì…hiện tại Tiểu Niệm đã ngủ say, thậm chí chủ động trốn tránh thực tại. Đây là cơ hội tốt để Tiểu Băng ra tay loại bỏ cái gai trong mắt của nàng bấy lâu nay.

Vì chuyện của Thời Niệm Băng, gần đây Tần Khinh Tuyết ở trang viên, chỉ đạo mọi thứ qua máy tính và điện thoại. Trang viên của nàng không có nhiều người được bước vào, việc nhận và chuyển tài liệu sẽ do Mã Đức Hùng xử lý.

Khi biết tin Thời Niệm Băng biến mất, Tần Khinh Tuyết cũng không cho người đi tìm nàng. Tuy Tần Khinh Tuyết không biết ký ức vừa khôi phục của Thời Niệm Băng là gì nhưng lại rất rõ năng lực của nàng. Ít nhất hiện tại ở Kiến Minh Thành không có ai đủ sức gây nguy hiểm cho Thời Niệm Băng, cho dù thực lực mạnh hơn thì nàng vẫn có biện pháp thoát thân an toàn.

Nói không có ai cũng không hoàn toàn đúng, vẫn có một người…bất quá nàng tin người này sẽ không hại Thời Niệm Băng. Trong trí nhớ của Tần Khinh Tuyết, Diệp Thiên chưa bao giờ chủ động gây sự với người khác. Không phải hắn sợ, hắn chỉ lười so đo cùng kẻ yếu hơn mình mà thôi.

- Tiểu Tuyết, ta đã trở về.

Nghe được âm thanh quen thuộc này, Tần Khinh Tuyết lập tức ấn vào một cái nút trên bàn để mở cửa ra. Thời Niệm Băng đi vào, vui vẻ cười nói:

- Ta đã đi hơn nửa ngày, ngươi lại không cho người đi tìm ta, thật là một nữ nhân bạc tình a.

Nàng vừa nói vừa đi lại gần. Đúng vào lúc này, một tấm kính dày từ dưới sàn nhà bất ngờ bật lên chắn ngang căn phòng, ngăn cách Tần Khinh Tuyết và Thời Niệm Băng. Ánh mắt Tần Khinh Tuyết trở nên lạnh lùng hiếm có:

- Tiểu Băng, ngươi không nên bắt chước Tiểu Niệm, ngươi không được.

Nụ cười trên mặt Tiểu Băng cứng lại, sau đó chuyển thành quyến rũ:

- Không hổ là Tần Khinh Tuyết, nhanh như vậy liền phát hiện ra được.

Cười thì cười, trong lòng nàng vẫn rất tiếc nuối cơ hội tốt nhất đã đi qua. Chỉ cần tiếp cạn thêm một chút nữa nàng có thể dựa vào niệm lực lập tức giết chết Tần Khinh Tuyết. Thực lực của Tần Khinh Tuyết không mạnh, trong tổ chức có rất nhiều người mạnh hơn nàng. Thế nhưng Tần Khinh Tuyết chắc chắn là một trong những mục tiêu khó xử lý nhất. Dù sao thế giới này còn có vũ khí nóng và khoa học công nghệ, vũ lực cá nhân không phải thứ áp đảo như thời nguyên thủy.

Tần Khinh Tuyết khẽ lắc đầu:

- Chỉ cần là kẻ biết đến sự tồn tại của ngươi đều sẽ nhận ra được. Ta rất tò mò muốn biết ký ức mà Tiểu Niệm vừa khôi phục là gì, tại sao nàng lại thành ra như vậy.

Vẻ mặt Tiểu Băng chợt biến:

- Ngươi vừa nói gì? Tiểu Niệm nhớ lại ký ức bị đánh mất. Không thể nào, rõ ràng các bác sĩ hàng đầu thế giới cũng không làm được. Là do tên Diệp Thiên kia?

Tần Khinh Tuyết bật cười:

- Thì ra ngươi cũng chưa rõ nguyên nhân nàng bất tỉnh. Nhưng dường như ngươi biết ký ức kia là gì, tại sao lại một mực che giấu Tiểu Niệm? Dựa vào quan hệ giữa các ngươi, lý do chỉ có một, chuyện này có liên quan đến hắn sao?