Chương 76: Những Nhạc Khúc Khác

Tiêu Dao Lục

Chương 76: Những Nhạc Khúc Khác

Chương 76: Những Nhạc Khúc Khác

Linh Hương nở một nụ cười buồn mà Vô Trần không cách nào hiểu được:

- Ngươi nói yêu ta nhưng ta lại không cảm nhận được tình yêu của ngươi. Mọi chuyện ngươi làm giống như một nghĩa vụ, không có chút tình cảm.

- Ngươi không yêu ta, đó không phải lỗi của ngươi. Nhưng ngươi lừa dối tình cảm của ta, vậy đó chắc chắn là lỗi của ngươi. Sau này chúng ta đừng gặp lại nữa, kẻ như ngươi căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu…

Linh Hương nói xong liền xoay người bước đi, để lại Vô Trần với vẻ mặt suy tư. Hắn quả thực không cảm thấy đau buồn chút nào khi nàng nói lời chia tay. Có chẳng chính là cảm giác hụt hẫn ở trong tim. Vô Trần biết mình thiếu một cái gì đó, nhưng hắn lại không hiểu bản thân đang thiếu thứ gì.

Cảnh phim đến đây là kết thúc. Đây được đánh giá là một phân cảnh dễ, độ khó đều nằm ở vai Linh Hương của Liễu Mị. Nàng phải thể hiện ra được được tình yêu, sự tức giận pha lẫn chút không cam lòng khi đối diện với Vô Trần. Về phần Diệp Thiên, hắn chỉ cần trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nghi hoặc là được. Chỉ có như vậy, thế nhưng Liễu Mị thể hiện rất tốt, Diệp Thiên lại chẳng đâu vào đâu. Rốt cuộc phải quay đến bốn lần Lý Kinh Hồng mới tạm hài lòng. Là một đạo diễn nổi tiếng nên hắn tương đối cầu toàn, yêu cầu khắt khe. Đổi lại là một người khác đã sớm cho qua ngay lần đầu tiên. Vương Lỗi đã sớm nói về diễn kỹ rách nát của Diệp Thiên cho Lý Kinh Hồng, nhưng nát đến mức này thì.

Đã có lúc Lý Kinh Hồng muốn nhảy lên mắng Diệp Thiên:

- Ngươi đang diễn cái quái gì? Nàng cùng ngươi chia tay, tại sao ánh mắt của ngươi lại cứ trừng to như vậy? Còn có biểu cảm trên gương mặt của ngươi có khác gì một người gặp phải chuyện cười mà phải cố nén lại hay không?

Diệp Thiên rất cố gắng, hắn quả thực cố gắng hết sức. Chỉ là hắn không cách nào nhập tâm vào nhân vật được. Vô Trần là hoàn toàn mất hết tình cảm còn Diệp Thiên vẫn có. Quan trọng nhất khi biết tất cả chỉ là diễn, lại nhìn biểu cảm Liễu Mị hắn có cảm giác rất buồn cười.

Cảnh quay này miễn cưỡng hoàn tất. Tiếp theo là cảnh Vô Trần một lần nữa rời đi. Hắn muốn biết thứ trong tim mình đang thiếu là gì. Đại thù đã báo xong, nắm trong tay vũ lực vô địch thiên hạ, tại sao hắn chỉ cảm thấy trái tim mình trống rỗng?

Vô Trần chu du đến nhiều nơi, tiếp xúc với những nền văn hóa khác nhau, sau đó vô tình đoạt được một món bảo vật, bị nó đưa đến một thời đại khác. Những cảnh này tưởng chừng rất nhanh lại tốn của đoàn làm phim đến gần một tuần. Lần này không phải do diễn kỹ của Diệp Thiên mà là vì công tác tuyên truyền khiến quá trình quay bị gián đoạn.

Chu Tử Uyển theo yêu cầu của Lý Kinh Hồng viết ra một bài nhạc phim. Đây là một bài hát chuyên dùng dương cầm làm nhạc đệm. Nàng chỉ đăng một khúc nhạc ngắn lên mạng lập tức nhận được sự chú ý của đông đảo người trong giới dương cầm. Nhiều người tán thưởng Chu Tử Uyển, cho rằng nàng sắp cho ra đời một bản thần khúc khác. Lý Kinh Hồng nhận ra đây là một thời điểm tốt để duy trì nhiệt độ của Nhất Thế Vô Song nên yêu cầu các diễn viên tăng cường phối hợp với Chu Tử Uyển, từ đó khiến quá trình quay phim chậm lại.

Ban đầu Diệp Thiên cũng không có vấn đề gì. Đây là những bước cần thiết từ khi quay đến khi bộ phim được trình chiếu, hắn cảm thấy mình cần phải trải qua đủ, chỉ là không nhất thiết phải cùng những người khác quảng cáo phim mà thôi. Nhưng sau khi nghe xong nhạc khúc mới của Chu Tử Uyển, Diệp Thiên hoàn toàn câm nín. Đây rõ ràng là khúc nhạc thứ ba trong Tam Bộ Khúc, Nhân Duyên.

So với hai nhạc khúc trước, Nhân Duyên cần những người đã trải qua một đoạn tình duyên sâu đậm mới hiểu được nó. Nghe Vũ trưởng lão nói cuộc đời hắn trước khi tu luyện đã trải qua một đoạn tình duyên vô cùng tiếc nuối. Vũ trưởng lão là mệnh quan trong triều đình, vô tình gặp được một thôn nữ, nảy sinh tình cảm. Triều đại của hắn có quan niệm rất nặng về môn đăng hộ đối, Vũ trưởng lão lại có hôn sự trong nhà sắp đặt từ trước.

Ngày Vũ trưởng lão trên đường đi rước dâu, thôn nữ kia đã đứng trên một tòa nhà nhìn xuống, thổi cho hắn nghe một khúc nhạc bằng sáo trúc. Đây là thứ gợi lên linh cảm cho Vũ trưởng lão, để hắn hoàn thành nhạc khúc Nhân Duyên trong Tam Bộ Khúc.

Nhân Duyên là nhạc khúc xuất hiện đầu tiên nhưng cũng là nhạc khúc thể hiện nhiều tiếc nuối nhất trong cuộc đời Vũ trưởng lão. Thứ tình cảm ẩn chứa bên trong không phải ai cũng có thể hiểu được.

Xác định đây chính là nhạc khúc Nhân Duyên, Diệp Thiên liền dùng điện thoại gọi cho Chu Tử Uyển:

- Tam Bộ Khúc đều đã hiện thế, tiếp theo ngươi sẽ không định diễn tấu cả Thiên Không hay Tinh Nguyệt chứ?

Đáp lại Diệp Thiên là một sự yên lặng kéo dài. Sau năm phút, giọng của Chu Tử Uyển mới vang lên:

- Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu?

Diệp Thiên không trả lời câu hỏi của nàng, hắn vẫn chưa quên lần trước Chu Tử Uyển đã chơi xấu như thế nào.

- Ta đề nghị ngươi không dùng những nhạc khúc kia. Dương cầm dù tốt nhưng không đủ sức thể hiện ra ý cảnh của nó. Đó không phải những nhạc khúc ngươi có thể biểu diễn được…

Diệp Thiên nói đến đây đột nhiên im lặng. Hắn có hơi gấp nên nhận định sai tình huống. Đúng là người bình thường không thể biểu diễn những nhạc khúc này, nếu không sẽ gặp phải hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng Chu Tử Uyển là người có Hệ Thống Bồi Dưỡng Nữ Thần, hẳn là không có vấn đề gì.

- Tại sao ta không thể biểu diễn?

Câu hỏi này khiến Diệp Thiên không biết phải đáp lại thế nào. Hắn trả lời một cách qua loa:

- Tóm lại trước mắt ngươi không biểu diễn được, ít nhất là khuyết điểm về nhạc cụ. Nếu nâng cấp một chút có lẽ sẽ đánh ra được hình, ý cảnh ẩn chứa bên trong vẫn rất khó.

Nếu như Tam Bộ Khúc là những nhạc khúc giúp người biểu diễn tiếp cận với đạo, Thiên Không hay Tinh Nguyệt chính là nhạc khúc ẩn chứa đạo. Chỉ đánh lên hình thì không sao, nhưng nếu vô tình gợi ra ý cảnh, thôi động đến sức mạnh của đạo…Dù chỉ là một chút sức mạnh nhỏ nhoi, Diệp Thiên có cảm giác cho dù là Hắc Cấp Thiên Cảnh cũng không chịu đựng nổi.

Về phần muốn diễn tấu một nhạc khúc hoàn chỉnh, Thiên Không hay Tinh Nguyệt có lẽ cần đến Anh Hồn Kỳ, cũng tương đương với Đại Tông Sư cấp của thế giới này. Đây là hai nhạc khúc thấp nhất ẩn chứa một phần tiểu đạo, những nhạc khúc cao hơn, ẩn chứa cả một tiểu đạo hoàn chỉnh còn khủng bố hơn rất nhiều.

Nhưng sau Tam Bộ Khúc, tạo nghệ của Vũ trưởng lão thấp nhất chính là Thiên Không và Tinh Nguyệt. Trừ khi…

Diệp Thiên đưa tay vỗ đầu. Sao hắn lại quên mất bên trong Thái Hư Thần Cung, ngoài Vũ trưởng lão còn có nhiều người khác cũng lấy âm nhạc nhập đạo. Bọn hắn không bằng Vũ trưởng lão, số lượng nhạc khúc bình phàm cũng nhiều hơn hẳn. Chỉ là mỗi lần Chu Tử Uyển xuất ra nhạc khúc đều là của Vũ trưởng lão khiến Diệp Thiên ngộ nhận sai lầm mà thôi.

Hai bên nói thêm vài câu, Diệp Thiên úp úp mở mở khiến Chu Tử Uyển không hỏi được gì nên đành tắt máy. Ngồi trước máy tính, Diệp Thiên nhìn ra một kho tàng mới. Đúng, trước nay hắn quá tập trung vào Vũ trưởng lão nên nhầm tưởng bản thân chỉ dùng được ba nhạc khúc. Hiện tại mở rộng ra những người khác, số lượng có thể lên đến vài trăm. Dựa theo tiêu chuẩn của thế giới này đều là tinh phẩm cho đến thần phẩm.

Những nhạc khúc kia Diệp Thiên chỉ vô tình nghe qua chứ không chú tâm như của Vũ trưởng lão, bất quá dựa vào trí nhớ siêu việt của hắn, ghi nhớ để diễn tấu lại đều là chuyện rất đơn giản.

Tuy Diệp Thiên vẫn chưa biết nên làm gì với những nhạc khúc này nhưng tại một thế giới âm nhạc rất được ưa chuộng, bọn chúng chung quy sẽ có lúc hữu dụng.