Chương 78: Thỏa Thuận Ngầm

Tiêu Dao Lục

Chương 78: Thỏa Thuận Ngầm

Chương 78: Thỏa Thuận Ngầm

Tần Khinh Tuyết nhận tin rất nhanh, chỉ mười lăm phút sau đã dẫn theo một đám người đến trước nhà của Diệp Thiên, vừa vặn gặp ngay hắn thay đồ, dùng bữa sáng xong đi ra cửa. Diệp Thiên biết Tần Khinh Tuyết đến vì chuyện gì, bất quá vẫn nở nụ cười chào nàng như bình thường:

- Khinh Tuyết, sớm như vậy đã đến tìm ta, có chuyện gì cần hỗ trợ sao?

Tần Khinh Tuyết có hơi ngạc nhiên, có điều nàng nhanh chóng hiểu ra dụng ý của hắn. Đơn giản chính là: "Ngươi giúp ta dọn dẹp rắc rối, khi có việc có thể tìm ta hỗ trợ". Tần Khinh Tuyết lập tức phất tay ra hiệu, những người áo đen đi theo nàng liên tiến lên đỡ lấy Phương Nguyên lên xe rời đi. Chỉ còn lại Tần Khinh Tuyết cùng Diệp Thiên đứng đối diện nhau, Vương Lỗi biết điều lên xe ngồi đợi trước.

- Diệp Thiên, ta chưa từng thấy ngươi nặng tay như vậy. Phương Nguyên đã làm điều gì rất quá đáng sao?

Diệp Thiên khẽ lắc đầu:

- Chi bằng nói rằng hắn xuất hiện không đúng lúc. Trước kia ta chủ động nhẫn nhịn mọi chuyện là vì muốn hòa nhập. Nhưng hiện tại ta cảm thấy mình đã nhịn đủ rồi. Ta biết tất cả mọi chuyện các ngươi đang làm trước và sau lưng ta, nhưng mọi thứ đều phải có giới hạn. Tần Khinh Tuyết, ngươi rất thông minh, đồng thời là người hiểu ta nhất trên thế giới này. Ta nghĩ ngươi sẽ biết giới hạn đó nằm ở đâu. Hứa hẹn của ta vẫn sẽ không đổi, ngươi giúp ta, ta hỗ trợ ngươi khi cần thiết. Nhưng là những kẻ nhắm vào ta, những kẻ có ý đồ xấu, đe dọa hay uy hiếp…ta sẽ không nương tay nữa.

Vẻ mặt Tần Khinh Tuyết trở nên nghiêm túc, chuyện nàng lo sợ rốt cuộc cũng đã xảy ra, ngay vào lúc mà nàng vừa hứa hẹn với gia gia sẽ trông nom Diệp Thiên thật tốt, không để hắn gây chuyện. Những chuyện gia gia và Lý Hữu gây ra quả thực rất quá đáng, từ theo dõi đến đe dọa chiêu dụ. Đổi lại là một cường giả khác có lẽ đã sớm phản kháng. Diệp Thiên có thể nhẫn đến bước này đã khiến Tần Khinh Tuyết bất ngờ. Nhưng hắn chung quy vẫn có giới hạn, mà hiện tại giới hạn này đã đến. Phương Nguyên chỉ là kẻ không may bị Diệp Thiên xả ra oán khí tích tụ suốt thời gian qua mà thôi.

Một vị Khí Thể Đồng Tu như Diệp Thiên chẳng khác gì một quả bom di động. Làm không tốt cả Kiến Minh Thành này có thể bị hắn hủy diệt. Khống chế không được, loại bỏ càng không, đây chính là vấn đề khiến gia gia nàng, Tần Chính đau đầu không thôi.

Tần Khinh Tuyết không cứng nhắc như Tần Chính. Nàng có biện pháp, tuy chỉ là tạm thời nhưng rất hiệu quả:

- Diệp Thiên, về sau nếu xảy ra chuyện tương tự, trước tiên gọi điện thông báo cho ta có được hay không?

Nhìn biểu tình nghiêm trọng của nàng, Diệp Thiên không khỏi bật cười:

- Không cần nghiêm túc như vậy. Ngươi thay ta chuyển những lời này đến mấy lão già kia là được. Ngươi cũng biết ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, làm diễn viên vì đam mê, sẽ không chủ động trêu chọc vào rắc rối.

- Diệp Thiên, ngươi không chủ động trêu chọc vào rắc rối không có nghĩa rắc rối sẽ không tìm đến ngươi. Ngươi không phải là người bình thường, chỉ riêng sự tồn tại của ngươi đã đủ khiến rất nhiều người dè chừng, rất nhiều kế hoạch vì ngươi mà thay đổi, thậm chí…

Diệp Thiên đưa tay ra hiệu cho Tần Khinh Tuyết dừng lại:

- Được rồi, về sau có chuyện sẽ thông báo cho ngươi một tiếng. Bất quá ta vẫn phải nói trước, trong một vài tình huống ta sẽ không nương tay. Có những kẻ phải trả giá cho việc mình đã làm, có những hành động phải trả giá bằng mạng sống.

- Tốt, một lời đã định.

Diệp Thiên đã đồng ý, tảng đá đè nặng trong lòng Tần Khinh Tuyết liền nhẹ đi phần nào. Sự việc ngày hôm này càng khiến quyết tâm của nàng tăng lên. Nàng đã biết được cách khiến Diệp Thiên chủ động ra tay…hắn sẽ diệt trừ bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của mình.

Tần Khinh Tuyết rời đi, đánh trọng thương một vị bí thư không phải chuyện nhỏ, nàng cần nhanh chóng lợi dụng các mối quan hệ để ép chuyện này xuống, đồng thời không để gia gia biết được. Nhìn qua cửa xe, Tần Khinh Tuyết thấy được mây đen đang che phủ bầu trời. Nàng cất giọng nhàn nhạt:

- Mạch nước ngầm đã được khởi động. Diệp Thiên, nếu ngươi có thể dựa vào sức một người trấn áp các đạo quần hùng, có lẽ hắn sẽ vì ngươi mà hiện thân. Cho ta thấy cực hạn của một tu luyện giả, để ta biết con đường mình lựa chọn là không sai.

- Thế giới này cũng cần phải thay đổi rồi.

- Nhanh hơn một chút nữa, để ta chạm tới một mặt khác của nó…



Diệp Thiên biết Tần Khinh Tuyết có rất nhiều điều còn che giấu, thậm chí những tham vọng không ai biết được. Bất quá Diệp Thiên không phản cảm với những chuyện này. Không phải ai cũng như hắn sinh ra đã ở vạch đích, sở hữu sức mạnh vô hạn. Có mục đích, có tham vọng khiến người ta cảm thấy như được sống. Như Diệp Thiên chính là tự tạo ra mục đích cho riêng mình.

Hắn không quan tâm tham vọng của Tần Khinh Tuyết là gì. Miễn là nàng hiểu được lời mà Diệp Thiên nói, không vượt quá giới hạn, hắn có thể giúp nàng. Tần Khinh Tuyết và Lý Mộ Vũ là hai người đầu tiên Diệp Thiên gặp khi đến thế giới này. Tần Khinh Tuyết lại là người ở bên cạnh hắn nhiều nhất. Đây là loại cảm giác ở nơi phương xa tìm được bằng hữu. Chỉ cần trong mức độ cho phép, Diệp Thiên muốn duy trì mối quan hệ này lâu dài.

Sau đó, vẫn theo thói quen suy nghĩ mọi chuyện theo hướng đơn giản thông thường, Diệp Thiên nhanh chóng vứt tất cả ra khỏi đầu. Tập trung nghĩ về những phân cảnh tiếp theo của Nhất Thế Vô Song. Vương Lỗi tập trung lái xe, thỉnh thoảng liếc qua Diệp Thiên. Tần Khinh Tuyết đích thân tới mang Phương Nguyên đi, Vương Lỗi biết mọi chuyện đến đây là chấm dứt. Có năng lực điều động cả Tần Khinh Tuyết làm việc cho mình, thân phận của Diệp Thiên có lẽ còn khủng bố hơn bọn hắn vẫn nghĩ. Một kẻ có địa vị cao như vậy đang yên đang lành lại chạy đi đòi làm diễn viên, thật sự…không còn gì để nói.

Hiện tại Vương Lỗi chỉ mong Diệp Thiên hết hứng thú với nghề nghiệp này, càng nhanh càng tốt. Thậm chí ngay sau khi quay xong Nhất Thế Vô Song cũng được. Khi đó Vương Lỗi lập tức từ chức. Số tiền hắn kiếm được trong thời gian này đã đủ để mở một cửa hàng thời trang. Kinh doanh không cần quá phát đạt, đủ sống là được. Ít nhất tự làm ông chủ, không cần cả ngày sợ hãi, sống mà phải nhìn sắc mặt của người khác nữa.

Diệp Thiên không biết hành động của mình đã dọa vị đại diện này đến mức muốn bỏ việc. Hắn cười nói với Vương Lỗi:

- Lỗi ca, ngươi không cần để ý nhiều. Khinh Tuyết đã nói với ta những chuyện này về sau đã có nàng giải quyết, chúng ta cứ buông tay làm là được.

Tay lái của Vương Lỗi xoay mạnh, suýt chút nữa đâm vào một gốc cây bên đường:

- Tiểu tổ tông của ta, xem như ta cầu xin ngươi, đừng gây chuyện nữa có được hay không. Bên trên ta còn có mẹ già, ta còn chưa có vợ. Ngươi muốn Vương gia của ta đoạn tử tuyệt tôn sao?

Diệp Thiên im lặng, bộ dạng của Vương Lỗi như muốn nói chỉ cần Diệp Thiên gây chuyện nữa hắn sẽ lập tức mất mạng. Ta có khủng bố như vậy hay sao? Tại thế giới này chỉ cần không giết người, loại chuyện đánh nhau gãy vài khúc xương chẳng phải rất bình thường sao?

Diệp Thiên cảm thấy Vương Lỗi đang làm quá vấn đề, dù vậy hắn vẫn gật đầu để vị đại diện này yên tâm. Nhìn Vương Lỗi tiếp tục lái xe trong run rẩy, Diệp Thiên thấp giọng lẩm bẩm:

- Về sau nên củng cố kiến thức về pháp luật một chút, có lẽ ta đã hiểu sai ở chỗ nào đó.