Chương 79: Lý Kinh Hồng Bật Khóc

Tiêu Dao Lục

Chương 79: Lý Kinh Hồng Bật Khóc

Chương 79: Lý Kinh Hồng Bật Khóc

Vương Lỗi đưa Diệp Thiên đến trường quay xong liền vội vả rời đi. Hắn cảm thấy mình có bệnh, cần chuẩn đoán từ bác sĩ để điều trị kịp thời. Mấy ngày qua Diệp Thiên ở trường quay biểu hiện rất nghiêm túc, Vương Lỗi có thể an tâm trong một khoảng thời gian này.

Diệp Thiên tiến vào trường quay như thường ngày. Hôm nay Chu Tử Uyển cũng có mặt. Nhân vật của nàng gọi là Tuyết Tử, nữ nhân đầu tiên gặp Vô Trần khi hắn xuyên đến thời đại khác. Tuyết Tử có xuất thân rất đặc biệt, gia tộc của nàng từng bị gian thần vu khống cấu kết với ngoại bang nên bị tru di tam tộc. Tuyết Tử luôn muốn tìm cơ hội giết chết đương kim hoàng đế để trả thù nhưng lực bất tòng tâm. Đúng lúc này Vô Trần cũng bị vu oan là có âm mưu ám sát hoàng đế, phát binh chinh phạt, ép buộc hắn dấy quân tạo phản. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Tuyết Tử tìm đến Vô Trần thì gặp hắn đang rơi vào hiểm cảnh.

Vô Trần xuyên qua đúng lúc Vô Trần tướng quân bị hoàng đế lừa đến một dãy núi, bị đội quân hơn trăm người bao vây. Tuyết Tử đứng một bên sườn núi quan sát, muốn tìm cơ hội cứu hắn. Trước khi Vô Trần xuyên qua, Vô Trần tướng quân có một đoạn thoại ngắn. Đây là một trong những cảnh khó nhất của bộ phim, khó ở chỗ Diệp Thiên cần thể hiện kỹ năng diễn xuất của hắn.

Hắn phải bộc lộ được biểu cảm của một vị tướng quân trẻ tuổi từng chinh chiến qua trăm trận, lập biết bao công lao hiển hách, cùng hoàng đế xưng huynh gọi đệ. Sau cùng bị hoàng đế vu tội ám sát, ép bản thân phải dấy quân tạo phản. Khi đó hoàng đế gọi Vô Trần đến gặp riêng để giảng hòa. Nghĩ về tình nghĩa nhiều năm, hắn vứt bỏ một ân oán đến gặp thì rơi vào cạm bẫy, bị hàng trăm binh lính vây công.

Cảm xúc của Vô Trần khi đó rất phức tạp. Phẫn nộ vì bị lừa dối, bi thương vì tình nghĩa bao năm chẳng đều là giả tạo, tự giễu bản thân ngây thơ, cười đám quân lính đang chất vấn mình ngu ngốc.

Chỉ một câu nói, một điệu cười nhưng lại yêu cầu diễn kỹ cực cao. Đây là thử thách vô cùng khó khăn với một kẻ mới vào nghề như Diệp Thiên. Ban đầu Lý Kinh Hồng yêu cầu lui cảnh này về sau, để Diệp Thiên đóng những cảnh đơn giản trước làm quen nhưng bị hắn từ chối. Diệp Thiên thích đối diện với khó khăn hơn là tránh né nó. Đây chỉ là một cảnh quay thông thường có độ khó hơi cao, nếu chỉ vì vậy mà hắn không dám đối mặt thì đừng mong tiến xa trên con đường diễn viên này.

Vô Trần hiên ngang đứng trước một đám người đang chĩa cung tên về phía mình, im lặng nghe vị tướng quân từng ở dưới lâu năm lên giọng chất vấn rồi nở nụ cười:

- Lý Tổ Hiền, ta vì ngươi nam chinh bắc phạt, lập bao chiến công hiển hách. Giang Sơn Đại Hạ này có hơn một nửa là ta mang về cho ngươi, đây là cách ngươi trả ơn ta sao?

Hoàng đế Lý Tổ Hiền không có mặt ở đây nhưng Vô Trần biết những lời này sẽ có người truyền đến cho hắn.

Một câu nói đơn giản nhưng ẩn chứa sự bi thương vô tận. Theo sau đó là nụ cười phẫn uất đến cực hạn, cuối cùng là điên cuồng. Vô Trần tướng quân nắm lấy cự kiếm, chỉ thẳng vào mặt vị tướng quân từng ở dưới trướng hắn:

- Chu Khả, ngươi đã trưởng thành đến mức có thể chất vấn ta sao? Vậy liền đến đây đi, đừng làm cho bản tướng thất vọng.

Một cảnh quay này Diệp Thiên thực hiện trọn vẹn hai mươi bảy lần. Lý Kinh Hồng năm lần ném nón xuống đất, hai lần xé bỏ kịch bản trên tay. Phó đạo diễn Lý Hiện giúp hắn lấy thuốc trợ tim một lần.

Khoảnh khắc Diệp Thiên thành công, Lý Kinh Hồng mừng đến rơi nước mắt. Làm đạo diễn mấy chục năm như hắn, đạt được đủ loại giải thưởng cũng không mừng rỡ như lúc này.

Cả đoàn làm phim thở ra một hơi, đại đa số không có mặt trong cảnh diễn này nhưng vẫn lưu lại đến cuối cùng. Có thể thấy một đạo diễn lừng danh bộc lộ những cảm xúc này, bọn hắn cảm thấy rất xứng đáng.

Lý Kinh Hồng không dám trách phạt Diệp Thiên nhưng cháu hắn, Lý Hiện tỏ vẻ rất tức giận. Tên này là du học sinh từ nước ngoài về, được Lý Kinh Hồng cho đi cửa sau vào làm phó đạo diễn. Do ảnh hưởng văn hóa nước ngoài, tư tưởng của Lý Hiện có phần khác biệt. Hắn quan niệm trong đoàn làm phim đạo diễn là cao nhất, đứng thứ hai là phó đạo diễn. Mặc kệ Diệp Thiên bên ngoài có thân phận gì, trong quá trình quay phim phải nghe theo lệnh của hắn.

Sau khi cảnh quay kết thúc, Lý Hiện ngoắc tay gọi Diệp Thiên đến một chỗ để trách mắng. Diệp Thiên không để ý đến thái độ của tên này, tâm trạng của hắn tương đối vui vẻ vì thực hiện được một cảnh phim khó. Ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị đi về phía Lý Hiện, Chu Tử Uyển đã ngăn hắn lại:

- Diệp Thiên, không cần gặp hắn.

Diệp Thiên không hiểu lắm:

- Hắn là phó đạo diễn, gọi ta đến hẳn là có chuyện gì đó liên quan đến bộ phim.

- Ngươi là ngốc thật hay giả vờ ngốc. Một cảnh phim ngắn thực hiện nhiều lần như vậy, ngươi cho rằng bọn hắn sẽ không tức giận sao? Lý Kinh Hồng biết thân phận của ngươi nên không dám trách mắng. Nhưng Lý Hiện vừa mới từ nước ngoài về, văn hóa khác biệt lại có nhiều thứ chưa biết.

Diệp Thiên gật gù:

- Ý của ngươi là ta nên hiểu và bỏ qua cho hắn?

Chu Tử Uyển đưa tay xoa trán, đôi khi tên Diệp Thiên này có lối tư duy mà nàng không cách nào hiểu được. Người phạm lỗi rõ ràng là hắn, hắn còn muốn bỏ qua cho người khác?

- Tóm lại ngươi không cần gặp Lý Hiện, ta sẽ nói chuyện riêng với hắn.

Tâm trạng Diệp Thiên đang tốt, cũng không để tâm nhiều:

- Vậy được, ta về trước.

- Đợi một lát, chút nữa ta còn có việc muốn nói.

- Không đợi, có gì liền nói thẳng. Ta quay phim rất mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.

Chu Tử Uyển thật muốn cho tên này một trận. Nam nhân gặp đại mỹ nữ như nàng đều muốn nói thêm vài câu, chỉ có Diệp Thiên luôn muốn tránh né mình. Thật ra đều là do Chu Tử Uyển nghĩ nhiều, làm xong việc liền về nhà nghỉ ngơi, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Diệp Thiên chỉ đang tập theo thói quen của một người bình thường mà thôi. Về phần ước hẹn mỹ nữ, Diệp Thiên cũng có suy nghĩ nhưng danh sách đối tượng mà hắn nhắm đến tuyệt đối không có Chu Tử Uyển.

Không phải Diệp Thiên ghét bỏ gì nàng, ngược lại hắn có ấn tượng rất tốt với Chu Tử Uyển. Nhưng trong người nàng có hệ thống, lỡ như đang ước hẹn một buổi xem phim bình thường, hệ thống đột nhiên đưa ra một nhiệm vụ điên rồ nào đó như Phi Xe để Chu Tử Uyển kéo hắn đi, như vậy chẳng phải sẽ hỏng hết buổi hẹn hò chính thức đầu tiên sao? Lần đầu rất quan trọng, sau đó có thể tùy tiện một chút. Vì vậy Diệp Thiên rất cẩn trọng trong việc tìm nữ nhân ước hẹn đầu tiên để có một buổi hẹn hò đúng nghĩa.

Tức giận thì tức giận, Chu Tử Uyển vẫn phải giữ vẻ mặt bình thường. Nàng cảm thấy đối phó với nam nhân như Diệp Thiên tức giận chẳng có chút tác dụng nào.

- Ngươi thực sự không muốn tham gia nhạc hội Khởi Nguyên?

Diệp Thiên rất dứt khoát:

- Không có ý nghĩa. Ta chưa từng có ý định phát triển trên phương diện âm nhạc.

- Nhưng tài năng âm nhạc của ngươi là thật. Nó sẽ có ích rất nhiều cho con đường sự nghiệp diễn viên sau này. Có gần một nửa người trên thế giới này yêu thích dương cầm, chỉ cần ngươi bộc lộ tài năng, để bọn hắn trở thành người hâm mộ, phim của ngươi ra mắt chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ nhiệt tình, thành công rực rỡ.

Diệp Thiên không hiểu lắm:

- Ta có nói mình cần người hâm mộ sao? Ta cũng chưa từng nói cần phòng vé bán chạy thế nào. Thành công hay không là do ta quyết định. Ta cảm thấy nó thành công tức là thành công, không phụ thuộc vào bất kỳ quy tắc hay tiêu chuẩn gì.