Chương 80: Đoạn Phim Trên Mạng

Tiêu Dao Lục

Chương 80: Đoạn Phim Trên Mạng

Chương 80: Đoạn Phim Trên Mạng

Chu Tử Uyển bất đắc dĩ đáp:

- Kể cả như vậy, ngươi không có dự định gì cho tương lai sao? Không muốn gắn bó với một nghề nghiệp lâu dài, đi đến đỉnh phong sao?

Câu hỏi này của Chu Tử Uyển khiến Diệp Thiên khựng lại. Hắn quả thực chưa từng có ý định gắn bó lâu dài với nghề nào. Diễn viên chỉ là ham muốn nhất thời, chính bản thân Diệp Thiên cũng không biết mình sẽ giữ được sự yêu thích với nó trong bao lâu. Về phần đi đến đỉnh phong, hắn sinh ra đã đứng trên đỉnh, đúng là không cần nghĩ về chuyện này.

- Tạm thời chưa nghĩ đến, có thời gian sẽ suy nghĩ kỹ hơn.

Đáp lại một cách hời hợt, Diệp Thiên từ biệt Chu Tử Uyển để trở về nhà. Hắn cần suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Ít nhất phải có một tiêu ngắn hạn rõ ràng hơn trong vài chục năm tới. Trường sinh bất lão đôi khi cũng là một loại áp lực. Thời gian đằng đẳng, nhân sinh không có hồi kết, không có mục đích rất khó tồn tại.

Diệp Thiên trở về, Chu Tử Uyển liền đi nói chuyện với Lý Hiện. Tên kia rất tức giận nhưng vẫn phải nhịn xuống, một phần vì địa vị của Chu Tử Uyển bên trong đoàn làm phim rất cao, tài năng của nàng khiến nhiều người khâm phục. Thứ hai chính là Lý Hiện cũng đang âm thầm theo đuổi nàng, không tiện trở mặt chỉ vì Diệp Thiên. Có Chu Tử Uyển che chở, Lý Hiện biết trong lúc quay phim rất khó làm gì Diệp Thiên, hắn liền tính đến phương án ra tay trong bóng tối.

Diệp Thiên trở về nhà vào lúc chiều muộn, tùy tiện đặt một bữa tối giao đến tận nhà rồi bắt đầu lên mạng nghiên cứu. Đầu tiên là pháp luật nói chung của Thương Huyền Quốc, tiếp đến là danh sách các loại nghề nghiệp, từ hợp pháp đất bất hợp pháp. Sử dụng mạng để đọc rất bất tiện, Diệp Thiên chỉ có thể lật từng trang, không dùng thần thức quét qua với tốc độ cao như trước. Hắn vừa ăn vừa lướt, đến tận mười giờ tối mới cơ bản hoàn tất.

Theo luật pháp, đánh người sẽ dựa trên mức độ thương tổn về thân thể để định tội. Mức độ thấp sẽ phạt tiền, cao hơn là ngồi tù. Hắn đánh Phương Nguyên thành ra như vậy, nếu tên kia cố ý kiện đến cùng có thể xử phạt từ ba đến sáu tháng. Khó trách Vương Lỗi lo lắng đến như vậy.

Người đại diện này cũng thật có tâm. Dù biết Diệp Thiên có Tần Khinh Tuyết chống lưng vẫn lo lắng cho hắn. Đã hiểu kỹ hơn về pháp luật, Diệp Thiên liền rút kinh nghiệm, sẽ không tùy tiện đánh người nữa. Lần sau muốn đánh muốn giết ai liền kéo đến một nơi vắng người, đánh thì mất trí nhớ, giết thì hủy thi diệt tích là được.

Nghề nghiệp của thế giới này cực kỳ đa dạng, so với Thần Giới còn phong phú hơn rất nhiều lần. Ngoài diễn viên còn có rất nhiều ngành nghề khác thú vị, chỉ là Diệp Thiên cảm thấy độ khó khá thấp, không khiến hắn hứng thú. Các ngành nghề tay chân thì không cần bàn, kỹ thuật thì đọc qua nhiều sách, thực hành một chút là được. Các loại công pháp cao thâm huyền ảo hắn còn học được, bấy nhiêu có đáng là gì. Về mặt phi pháp có một số ít như sát thủ, hacker, lính đánh thuê đều tương đối đơn giản. Bất quá Diệp Thiên thấy hacker là một sự lựa chọn khá tốt. Trên mạng là nơi sức mạnh của hắn không thể phát huy, thần thức cũng vô dụng, mà hacker chính là ông vua ở nơi này. Ngoài đời Diệp Thiên đã là mạnh nhất, ở đây cũng không ngoại lệ. Nghĩ như vậy, Diệp Thiên bắt đầu tìm hiểu về lập trình, các loại kỹ thuật cơ bản…cứ như vậy đến mười giờ tối mới dừng lại.

Diệp Thiên dừng lại không phải vì đã tìm hiểu xong, hắn bị Vương Lỗi làm phiền. Diệp Thiên vừa nghe máy, giọng nói gấp gáp của Vương Lỗi liền vang lên:

- Diệp Thiên, xảy ra chuyện lớn. Cảnh quay của ngươi bị người khác đưa lên mạng.

Diệp Thiên không hiểu lắm, nghe theo lời Vương Lỗi đánh từ khóa. Đập vào trong mắt hắn là một đoạn ghi hình dài gần hai mươi phút với tiêu đề rất bắt mắt:

- Chấn kinh! Thì ra diễn kỹ của Diệp Thiên lại kém đến như vậy.

Đoạn ghi hình này là cảnh Diệp Thiên liên tục thất bại cùng với những biểu cảm của Lý Kinh Hồng. Phần mô tả là những lời chỉ trích rất nặng nè, phía dưới là vô số những bình luận chửi mắng Diệp Thiên một cách thậm tệ.

Từ sau buổi họp báo danh tiếng của hắn đã rất kém cỏi, lại cộng thêm đoạn phim này khiến mọi thứ bùng nổ. Những kẻ chán ghét thái độ ngạo mạn, có tiền khinh thường người khác của Diệp Thiên không tiếc lời chửi mắng hắn. Đặc biệt là người hâm mộ của những minh tinh khác trong đoàn làm phim còn vừa chửi vừa buông lời thương tiếc cho thần tượng của mình gặp phải một kẻ như Diệp Thiên.

Xem xong tất cả, Diệp Thiên không có nhiều cảm xúc lắm, bắt điện thoại hỏi lại Vương Lỗi:

- Có vấn đề gì sao?

Vương Lỗi thật không biết nói gì. Nếu là một minh tinh thông thường bị hắc đến như vậy nhất định sẽ vô cùng tức giận. Thế nhưng Diệp Thiên vẫn luôn ra bài không theo lẽ thường, hắn còn có thể nói gì?

- Diệp Thiên, chuyện này sẽ có ảnh hưởng xấu đến ngươi và đoàn làm phim Nhất Thế Vô Song. Không giống như lúc họp báo, chuyện này rất khó dìm xuống. Bất quá ngươi yên tâm, có thể tuồng đoạn phim này ra ngoài nhất định là người của đoàn làm phim, hơn nửa phải có thân phận nhất định. Ta sẽ sớm điều tra ra, bắt hắn chịu tội.

Tuy Diệp Thiên không quan tâm danh tiếng mình đen đến cỡ nào, nhưng có kẻ âm thầm ở sau lưng đâm hắn một nhát quả thực có chút khó chịu.

- Giao lại việc này cho ngươi. Nếu tìm không được liền báo lại cho ta một tiếng, ta sẽ nhờ Khinh Tuyết sử lý.

Diệp Thiên nhắc đến Tần Khinh Tuyết khiến Vương Lỗi sợ hãi:

- Không cần làm phiền đến nàng, ta có thể lo liệu tốt. Ngươi nhất định không được gọi cho nàng.

Vương Lỗi luôn phản ứng một cách thái quá khi nhắc đến Tần Khinh Tuyết. Diệp Thiên thấy mãi thành quen nên không nhiều lời, an ủi vị đại diện này mấy câu rồi tắt máy. Hắn nhanh chóng ném chuyện này ra phía sau đầu, tiếp tục bắt tay vào nghiên cứu kỹ thuật hacker. Năm phút sau, việc nghiên cứu của Diệp Thiên gián đoạn một lần nữa. Hắn bất đắc dĩ nhìn về phía cửa sồ:

- Ngươi đã tỉnh lại? Tìm ta có việc sao?

Người đến chính là Thời Niệm Băng. Diệp Thiên đang ngồi trên lầu ba, nàng có thể đi vào từ lối cửa sổ mà không cần vật dụng hỗ trợ chứng tỏ thân thủ rất mạnh. Bất quá hắn cũng không chú ý vấn đề này. Theo Diệp Thiên được biết, nữ nhân nửa đêm đến tìm nam nhân thường không phải chuyện tốt lành gì.

Thời Niệm Băng nở nụ cười lạnh lùng nhưng chứa đầy sự lạnh lẽo. Nàng lướt đến bên cạnh Diệp Thiên, đặt tay lên cổ hắn:

- Ta muốn biết ngươi đã làm gì với Tiểu Niệm, khiến nàng sợ hãi đến mức không muốn xuất hiện nữa.

Diệp Thiên quay đầu lại, khẽ nhíu mày:

- Tiểu Niệm là ai?

Thời Niệm Băng bật cười:

- Tần Khinh Tuyết không nói cho ngươi biết về bọn ta sao?

Diệp Thiên sực nhớ qua một trường hợp tương tự hắn đọc trong một quyển sách y học:

- Đa nhân cách sao? Vậy Tiểu Niệm chính là nhân cách mà ta đã gặp, còn ngươi là một người khác? Ừm, rất hợp lý, nàng luôn gọi Tần Khinh Tuyết là tiểu Tuyết, không giống như ngươi.

Nụ cười trên môi Thời Niệm Băng trở nên hung ác:

- Tiện nhân đó chỉ giỏi mua chuộc người khác. Tiểu Niệm quá ngây thơ nên mới bị nàng lừa dối.

- A, quan hệ còn rất căng thẳng. Thảo nào nàng không nói cho ngươi biết đã có chuyện gì xảy ra.