Chương 74: Năm Hướng Hoàn Thiện

Tiêu Dao Lục

Chương 74: Năm Hướng Hoàn Thiện

Chương 74: Năm Hướng Hoàn Thiện

Thời Niệm Băng kinh hãi:

- Ngươi làm sao biết được? Là tiểu Tuyết nói cho ngươi?

Diệp Thiên lắc đầu:

- So với nhạc khúc trước, bản này có sự đầu tư hơn rất nhiều. Ngươi cũng đã nói mình trải qua quá trình nghiên cứu hoàn thiện trong ba năm, chứng tỏ nhạc khúc này đối với ngươi rất quan trọng. Nhạc khúc mà ngươi gửi gắm toàn bộ tâm tư và tình cảm vào, ta thông qua đó nghe được nổi lòng của người sáng tác.

Nghe nhạc cảm thụ ý cảnh, đây là bước đầu tiên của một nhạc sư tại Thần Giới. Cảnh giới nhập môn này Diệp Thiên vẫn chưa đạt tới, thế nhưng hắn vẫn có thể hiểu được phần nào. Dù sao ý cảnh của những nhạc khúc này chỉ đơn thuần là tâm tư tình cảm, không như các loại tiểu đạo, đại đạo cao thâm nào đó.

Thời Niệm Băng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng có thể nghe ra giọng của nàng đang run rẩy:

- Nói rõ hơn một chút, ngươi rốt cuộc đã nghe ra được thứ gì?

Nữ nhân này chắc chắn đã trải qua tổn thương sâu sắc trong quá khứ, đem tâm tình dung nhập vào trong nhạc khúc. Tiếc là có một góc khuất mà nàng không dám chạm đến, từ đó khiến nhạc khúc xuất hiện khuyết điểm. Diệp Thiên không rõ đầu đuôi mọi chuyện thế nào nên không tiện bình luận. Hắn giải đáp một cách chung chung:

- Ngươi đã trải qua đau thương trong quá khứ. Nhạc khúc này dùng để chứa đựng những đau thương kia. Cũng bởi vì trong lòng ngươi có thứ muốn trốn tránh nên không thể đưa nó vào nhạc khúc. Ta cũng không thể nói rõ nó là gì nhưng chắc chắn rất tàn nhẫn, thậm chí chính ngươi cũng không nhận ra, tiềm thức tự ý né tránh hay lãng quên nó. Nếu liên quan đến âm nhạc ta còn biết một hai, về y học…

Diệp Thiên nói đến đây liền dừng lại. Nói hắn không biết gì về y học cũng không đúng. Phàm là tu luyện giả cao cấp ai cũng phải học qua ít nhiều về phương diện này, ít nhất là nhận biết các loại tài liệu, vài phương pháp chữa trị các chứng bệnh hay chất độc cơ bản. Diệp Thiên trước kia thậm chí còn bị ép học luyện đan. Có điều hắn không thích nên kiến thức khá nửa vời, chẳng đâu vào đâu. Quan trọng hơn những gì Diệp Thiên được học về về tài liệu, các bệnh chứng hay chất độc của tu luyện giả, không liên quan gì đến người bình thường. Nên hắn không hiểu vấn đề của Thời Niệm Băng, chẳng quá trước kia trong nhà sách vô tình đọc qua vài quyển về ý dược, dựa trên đó nói mò mà thôi.

Thời Niệm Băng im lặng rất lâu rồi đáp:

- Không phải tiềm thức của ta chủ động che giấu, là có kẻ cố ý che giấu. Cũng không giấu gì ngươi, ta là một Dị Năng Giả chuyên tu Niệm Lực, một loại biến thể của tinh thần lực, trên thế giới cực kỳ hiếm gặp. Theo tu vi tăng tiến, ta dần cảm nhận được trong đầu mình có một thứ gì đó đang che đi một phần trí nhớ. Nhưng mọi bác sĩ hàng đầu thế giới đều đã bó tay. Bọn hắn đều có chung kết luận là một loại sức mạnh kỳ lạ nào đó đang chèn ép lên dây thần kinh não. Vì không xác định được nó là gì nên không thể tùy tiện động đến, nếu không sẽ khiến não bộ bị tổn thương.

Diệp Thiên gật gù:

- Có rất nhiều phương pháp để che giấu một phần ký ức. Trong đó phổ biến nhất là dùng tinh thần lực tạo thành một cái lồng giam đặt trong não, phong kín mảnh ký ức kia lại. Dùng theo từ ngữ của khoa học kỹ thuật chính là tác động lên dây thần kinh.

Thời Niệm Băng ngồi ra ghế, gương mặt hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp. Nàng không ngờ nhạc khúc của mình lại có liên hệ đến việc mất đi một phần ký ức. Khuyết điểm này tương đương với phần ký ức bị mất kia. Nếu nhạc khúc hoàn chỉnh chẳng phải sẽ có khả năng giải khai nó sao?

Niệm Lực của Thời Niệm Băng đủ mạnh để giải khai lực lượng đang đè lên dây thần kinh kia, cái nàng sợ là sẽ khiến não bộ bị thương tổn. Nếu có nhạc khúc kích thích từ bên trong, việc này có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng mấu chốt chính là nàng không cách nào hoàn thiện nhạc khúc này.

Thời Niệm Băng đột nhiên ngẩn đầu nhìn Diệp Thiên. Ánh mắt cùng biểu cảm của nàng khiến Diệp Thiên có cảm giác không ổn. Dựa theo kinh nghiệm yếu kém của chính bản thân, Diệp Thiên biết Thời Niệm Băng đang có chuyện gì muốn nhờ hắn giúp đỡ. Tuy Diệp Thiên không giỏi y thuật nhưng hóa giải phong ấn ký ức cũng không phải chuyện gì khó. Hắn đang định mở lời thì Thời Niệm Băng đã nói:

- Diệp Thiên, xem như ta cầu xin ngươi, có thể giúp ta hoàn thiện nhạc khúc này hay không?

- Hoàn thiện nhạc khúc, chỉ có như vậy? Ta còn tưởng…

Thời Niệm Băng không hiểu lắm:

- Ngươi tưởng cái gì?

- Không có. Nhạc khúc mà thôi, cái này đơn giản.

Xem ra Thời Niệm Băng không biết Diệp Thiên có thể trực tiếp khôi phục ký ức cho nàng. Cái này cũng tốt, hắn tự biết bản thân đã đủ nổi bật, không phải trường hợp bắt buộc thì vẫn nên thu liễm một chút.

Ngồi vào đàn dương cầm, Diệp Thiên mới nói tiếp:

- Ta không rõ chuyện cũ của ngươi cho nên không biết phải hoàn thiện theo hướng nào cho chính xác. Trong đầu ta hiện có năm cách hoàn thiện, ngươi chậm rãi nghe cho kỹ.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Thời Niệm Băng, Diệp Thiên đặt tay lên phím đàn, bắt đầu diễn tấu lại khúc nhạc của nàng.

Diệp Thiên không phải Thời Niệm Băng. Hắn hiểu được tình cảm nàng dung nhập vào khúc nhạc nhưng không biết nên hoàn thiện theo hướng nào mới đúng. Năm phương hướng hoàn thiện chỉ là dựa trên cảm nhận của Diệp Thiên về âm nhạc, khả năng cả năm cái đều không đúng cũng có thể xảy ra.

Cùng một nhạc khúc được tấu lên năm lần, mỗi lần đều có sự khác biệt nhưng rất nhỏ, chỉ có những dương cầm gia đỉnh cấp mới phát hiện ra được. Diệp Thiên diễn xong không nghe Thời Niệm Băng nói gì liền khẽ lắc đầu, xem ra cả năm bản hoàn thiện đều không đúng. Hết cách, hắn cũng đã làm toàn bộ những việc có thể trong khả năng. Sớm biết thế giới này âm nhạc có ảnh hưởng như vậy, năm đó Diệp Thiên đã bỏ thêm chút thời gian luyện tập. Đại đạo rất khó nhưng vài tiểu đạo hắn vẫn lĩnh ngộ được. Có tiểu đạo, cho dù kém nhất như Bách Âm Chi Đạo cũng đủ để Diệp Thiên diễn hóa ra ít nhất mười phiên bản chứ không phải năm như bây giờ.

Cảm thán một câu, Diệp Thiên quay đầu lại thì phát hiện Thời Niệm Băng đã bất tỉnh ngay trên ghế. Dù đã bất tỉnh, nước mắt của nàng vẫn không ngừng tràn ra, tựa như vừa gặp phải chuyện gì rất thương tâm. Diệp Thiên ngẩn ra mất một giây, đây là đã khôi phục ký ức hay chưa?

Hắn cũng không rõ ràng cho lắm. Tạm gác lại chuyện này qua một bên, Diệp Thiên bế Thời Niệm Băng trên tay, đưa nàng đến chỗ Tần Khinh Tuyết. Chuyện của Thời Niệm Băng Tần Khinh Tuyết cũng biết, những việc phía sau đều để nàng xử lý đi.

Tần Khinh Tuyết biết tin lập tức cho Mã Đức Hùng gọi bác sĩ tư của Tần gia đến khám chữa cho Thời Niệm Băng, đồng thời hỏi Diệp Thiên chuyện đã xảy ra. Nghe hắn kể lại, nàng chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu chứ không giải thích gì thêm. Diệp Thiên nhìn ra có mùi phiền phức nên chủ động rút lui trước.

Thời Niệm Băng gặp khó khăn mở lời nhờ hỗ trợ, Diệp Thiên cũng không ngại giúp nàng, dù sao cũng không tốn quá nhiều thời gian. Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn nguyện ý vướng vào chuyện này. Loại ân oán kéo dài từ trong quá khứ đến hiện tại rất phiền phức. Nhất Thế Vô Song chỉ còn hai ngày nữa liền bắt đầu khởi quay, hắn phải tập trung toàn bộ tâm trí cho bộ phim đầu tay này.