Chương 73: Lý Tưởng Đổi Thay

Tiêu Dao Lục

Chương 73: Lý Tưởng Đổi Thay

Chương 73: Lý Tưởng Đổi Thay

Thời Niệm Băng cùng Tần Khinh Tuyết đến từ cùng một tổ chức, thậm chí là gia nhập cùng một thời điểm. Mối quan hệ của hai nàng rất thân thiết, nhưng lý tưởng lại khác nhau. Thời Niệm Băng đơn giản là muốn báo đáp ơn của người kia, còn Tần Khinh Tuyết thì xa hơn cả như thế.

Hai nàng đã từng giống nhau, nhưng Tần Khinh Tuyết thay đổi. Thương Huyền Quốc trong giai đoạn chuyển giao quyền lực, Tần Chính dần lui về, Tần Minh tham gia quân đội, đam mê tu luyện, quyền lực của Tần gia dần tập trung dưới tay Tần Khinh Tuyết. Nắm được quyền lực, hiểu được nhiều hơn về những mặt ẩn giấu của thế giới này, lý tưởng của Tần Khinh Tuyết dần thay đổi. Trước mắt dã tâm này chưa xung đột gì với lợi ích của ngươi kia, thậm chí có lợi hơn cho hắn. Nhưng trong tương lai thì không ai biết được. Là người đứng ở giữa, Thời Niệm Băng rất muốn khuyên Tần Khinh Tuyết dừng tay. Nhưng là nàng biết mình không làm được, Tần Khinh Tuyết cũng sẽ không nghe nàng.

Một khi xảy ra xung đột lợi ích, mối quan hệ giữa Tần Khinh Tuyết và người kia có thể sẽ xấu đi, thậm chí trở thành kẻ thù. Trước mắt nàng không có năng lực đối kháng với người kia nên phải ẩn nhẫn trong vài trường hợp. Nhưng nếu có sự gia nhập của Diệp Thiên thì lại là một chuyện hoàn toàn khác. Tuy Thời Niệm Băng chưa rõ Diệp Thiên mạnh đến mức nào nhưng nàng có linh cảm hắn chính là mấu chốt quyết định thắng bại trong mọi trận chiến. Là người tu luyện niệm lực, linh cảm của Thời Niệm Băng trước nay vô cùng chính xác.

Nàng hỏi một câu này là để thăm dò thái độ của Tần Khinh Tuyết. Chiêu mộ Diệp Thiên là chắc chắn, thế nhưng Tần Khinh Tuyết sẽ chiêu mộ hắn cho tổ chức hay vì riêng mình? Bản chất không giống, kết quả cũng hoàn toàn khác biệt.

Tần Khinh Tuyết nhìn Thời Niệm Băng, ánh mắt lóe lên thứ gì đó rồi biến mất:

- Diệp Thiên không dễ chiêu mộ như ngươi vẫn nghĩ. Loại người như hắn sẽ không chấp nhận trói buộc. Nhiều nhất chính là quan hệ hỗ trợ, báo đáp mà thôi.

Thời Niệm Băng không tin lắm:

- Không phải ngươi có năng lực thấu hiểu lòng người sao? Chỉ cần ngươi cho hắn thứ hắn cần, còn sợ hắn không phục tùng sao?

- Thứ duy nhất hắn cần là tự do.

Thời Niệm Băng im lặng mất vài giây rồi thở dài:

- Như vậy rất khó. Người kia sẽ không chấp nhận để một kẻ mạnh như vậy tiêu dao tự tại, tùy thời có thể phá hỏng kế hoạch của hắn. Ngươi cũng biết, Thương Huyền Quốc chỉ là bước đầu tiên…

Tần Khinh Tuyết mỉm cười:

- Vậy cũng phải xem hắn có làm gì được Diệp Thiên hay không đã.

Thời Niệm Băng thấp giọng:

- Tiểu Tuyết, ngươi thay đổi.

- A, ta thay đổi như thế nào?

Tần Khinh Tuyết cũng nhận ra mình đã thay đổi. Sự thay đổi này bắt đầu trước khi Diệp Thiên xuất hiện nhưng lại vì hắn mà bùng lên mạnh mẽ. Người kia rất đáng sợ, đáng sợ đến mức Tần Khinh Tuyết không dám có ý niệm đối đầu với hắn. Nhưng Diệp Thiên cho nàng một tia sáng, giống như cánh cửa vẫn luôn đóng chặt xuất hiện một khe hở. Đây cũng là lý do Tần Khinh Tuyết muốn dựng lên một vũ đài để hai người đối đầu, xem thử ai mới chân chính là bậc chí tôn của thời đại này.

- Trước kia ngươi giống như ta, luôn tin rằng người kia là bất bại. Nhưng hiện tại niềm tin này đang dần chuyển dịch lên người Diệp Thiên. Hắn có lợi hại như vậy hay sao?

Tần Khinh Tuyết từ chối đi sâu về vấn đề này. Cho dù nàng và Thời Niệm Băng thân thiết đến mức nào, có những bí mật chỉ có thể giữ cho riêng mình.

- Niệm Băng, ngươi đã đến liền lưu lại vài ngày đi. Cuộc họp tiếp theo sẽ được tổ chức sớm tại Kiến Minh Thành. Có lẽ sẽ diễn ra trong vòng một tháng nữa.

Tần Khinh Tuyết nói đến đây liền dừng lại một nhịp rồi tiếp:

- Cuộc họp lần này có tính chất rất quan trọng. Có thể hắn sẽ đích thân đến tham dự. Thân là thủ lĩnh một mực vắng mặt cũng không tốt, nên xuất hiện nói vài lời cổ vũ mọi người.

Tin tức triệu tập chỉ mới phát đi tối qua, Thời Niệm Băng vội lên máy bay đến đây nên không nhận được. Nghe Tần Khinh Tuyết nói, vẻ mặt của Thời Niệm Băng lập tức tối đi thấy rõ:

- Tiểu Tuyết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

- Chỉ là cuộc họp thường niên mà thôi.

- Tiểu Tuyết, bất kể ngươi dự định điều gì, hiện tại vẫn còn quá sớm. Cả ngươi và ta đều không biết được hắn có bao nhiêu đáng sợ.

- Ha ha, đừng nghĩ nhiều…



Giữa nữ nhân và nữ nhân có rất nhiều chuyện để nói, Diệp Thiên cũng không làm phiến hai nàng. Hắn cùng Mã Đức Hùng ăn uống trò chuyện rất vui vẻ. Vị Mã quản gia này cũng là một người chơi Vùng Đất Thần Thánh lâu năm, cấp độ đã đạt đến tám mươi ba. Hiểu biết của hắn về trò chơi này hơn Diệp Thiên rất nhiều, đồng thời hứa hẹn lúc nào đó sẽ kéo hắn đến các khu vực cao cấp cày quái, thu thập nguyên liệu luyện khí quý hiếm.

Nam nhân chính là đơn giản như vậy. Gặp được một chủ đề hợp ý có thể nói cả ngày không hết. Đến tận năm giờ chiều, Mã Đức Hùng phải rời đi để điều khiển người hầu làm việc, dọn dẹp trang viên và chuẩn bị bữa tối. Diệp Thiên cũng lên phòng tắm rửa, lướt qua vài tin tức trên mạng rồi cùng hai vị mỹ nữ dùng bữa tối.

Bữa tối diễn ra rất bình yên. Thời Niệm Băng giống Tần Khinh Tuyết, khi dùng bữa sẽ không nói chuyện. Thái độ của nàng cũng bình thản hơn nhiều, không còn tức giận hay khó chịu khi gặp Diệp Thiên.

Bữa ăn kết thúc, Tần Khinh Tuyết trở lại phòng làm việc. Nàng đã nghỉ ngơi chơi đùa cả ngày, công việc lại dồn vào cần phải giải quyết, đêm nay có lẽ lại là một đêm thức trắng.

Thời Niệm Băng hẹn gặp Diệp Thiên lúc chín giờ tại ban công tầng cao nhất. Nơi đó là một khoảng sân rộng hơn một trăm mét vuông. Đứng từ đó có thể bao quát hơn phân nửa kiến trúc của trang viên vào mắt, cảnh vật càng xinh đẹp hơn khi về đêm, lung linh dưới ánh đèn mờ ảo.

Mỹ nữ hẹn ước vào ban đêm tất có điều mờ ám. Chẳng qua nhớ đến thái độ của Thời Niệm Băng, Diệp Thiên biết vị mỹ nữ này có thành kiến gì đó với mình. Nếu nói về lý do hẹn ước có lẽ chính là về nhạc khúc dương cầm. Diệp Thiên không chuyên về âm nhạc, nhưng chính Vũ trưởng lão cũng thừa nhận hắn rất có năng khiếu. Vì kiến thức thiếu hụt, những gì Diệp Thiên nói đều là dựa trên cảm nhận của hắn. Mà cảm nhận thì có đúng có sai. Lần trước nói nhảm vài câu không ngờ lại đoán đúng thiếu sót trong nhạc khúc của Thời Niệm Băng.

Đúng chín giờ tối, Diệp Thiên theo lời hẹn đến ban công tầng cao nhất. Xuất hiện trong mắt hắn là một Thời Niệm Băng mặc váy trắng lấp lánh ánh kim tuyến đang ngồi dưới ánh trăng gảy một nhạc khúc hoàn toàn mới. Những ngón tay của nàng lướt trên phím đàn, gương mặt xinh đẹp mờ ảo dưới ánh trăng tạo ra cảm giác cuốn hút lạ lùng.

Diệp Thiên yên lặng ngồi xuống ghế khán giả đã chuẩn bị sẵn, không làm phiền đến nàng biểu diễn. Thời Niệm Băng kết thúc một khúc dương cầm liền đứng dậy, ánh mắt nhìn sang Diệp Thiên đầy vẻ mong chờ:

- Ta cảm thấy nhạc khúc này có một khuyết điểm nhưng tìm mãi mà không được, ngươi có thể nhìn ra hay không?

Diệp Thiên không trực tiếp đáp lại câu hỏi của nàng:

- Nhạc khúc này là do ngươi sáng tác?

Thời Niệm Băng gật đầu:

- Đúng là ta, sáng tác đã có hơn ba năm, nhiều lần bổ sung sửa đổi nhưng vẫn không hoàn thiện được.

Diệp Thiên bước lại gần, đặt tay lên phím đàn. Ngón tay lướt nhanh, đàn lại một đoạn nhạc khúc của Thời Niệm Băng một cách hoàn hảo. Làm xong việc này hắn mới quay đầu lại hỏi nàng:

- Trong quá khứ ngươi từng trải qua một sự kiện vô cùng đau lòng, đến mức bản thân vẫn luôn trốn tránh, không dám đối diện sao?