Chương 72: Phúc Lợi

Tiêu Dao Lục

Chương 72: Phúc Lợi

Chương 72: Phúc Lợi

Diệp Thiên gật đầu:

- Ta hiểu, nhưng các ngươi làm như vậy là có ý gì?

Tần Khinh Tuyết mỉm cười:

- Mỗi lần Niệm Băng đến chơi đều rất thích tổ chức một bữa tiệc nướng nhỏ tại hồ bơi. Thế nào, ngươi cảm thấy khó chịu?

Diệp Thiên lắc đầu:

- Phúc lợi đến quá bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị tâm lý hưởng thụ.

Tần Khinh Tuyết che miệng cười còn Thời Niệm Băng thì hừ khẽ. Nàng rất không thích bộ dạng Tần Khinh Tuyết vui cười cùng nam nhân khác. Trừ hắn, người duy nhất mà Thời Niệm Băng sùng bái.

Mã quản gia nhanh chóng dọn ra một bàn đồ nướng cùng các loại vật dụng nấu ăn, pha chế khác. Hắn xử lý rất thành thục, chỉ vài giây sau đã có mùi thịt nướng thơm lừng lượn quanh bể bơi. Tần Khinh Tuyết cùng Thời Niệm Băng đồng loạt nhảy xuống hồ bơi lội, chơi đùa rất vui vẻ. Không hiểu vì lý do gì, Diệp Thiên cảm thấy nụ cười của Tần Khinh Tuyết rất khác, giống như…chân thật hơn. Nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua, hắn không quá để tâm đến. Một tay cầm ly rượu vừa được Mã quản gia pha chế, tay còn lại mà một xiên thịt nướng. Diệp Thiên vừa ăn uống vừa thưởng thức cảnh đẹp, tâm trạng còn thoải mái hơn cả ban đầu. Phải, đây mới là cuộc sống mà hắn mong ước. Không có tranh đấu, cùng bằng hữu chơi đùa, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Hai người bơi lội gần nửa giờ đồng hồ mới dừng lại, dùng một cái khăn lau sơ nước trên người rồi cầm lấy thịt nướng và rượu, nằm ra hai chiếc ghế bên cạnh Diệp Thiên. Tần Khinh Tuyết cười hỏi:

- Diệp Thiên, ngươi không bơi sao?

Diệp Thiên từ chối:

- Quá đơn giản, không có hứng thú.

Thời Niệm Băng vốn có chút khó chịu với tên này, lập tức nhân cơ hội nói:

- Ngươi hình như rất lợi hại?

Diệp Thiên cười đáp:

- Ừm, lợi hại là một cách nói khiêm tốn về ta.

- Ngươi…

Tần Khinh Tuyết vẫn chỉ ngồi một bên cười khẽ. Nàng ưa thích nhìn Diệp Thiên dùng biểu cảm chân thành để trang bức, quả thật rất thú vị. Thời Niệm Băng giả vờ bình thản nói:

- Nếu đã như vậy, có dám so tài với ta một lần hay không?

- So tài? Không được tốt lắm. Ta không có thói quen ăn hiếp nữ nhân.

- Còn chưa biết so tài thứ gì ngươi đã tin chắc mình sẽ thắng?

Diệp Thiên nhúng vai, từ chối cho ý kiến. Hắn đã rất chân thành, nếu Thời Niệm Băng vẫn muốn tự chuốc khổ thì đành chịu. Hắn có cảm giác nàng tìm đến mình để gây sự chứ không phải tri âm gì đó như đã nói với Tần Khinh Tuyết. Đúng như lời phụ thân đã nói, nữ nhân càng xinh đẹp càng không đáng tin.

Thời Niệm Băng quay sang Tần Khinh Tuyết:

- Tiểu Tuyết, ngươi ném một đồng xu ra xa, ta và Diệp Thiên sẽ đồng thời dùng xiên thịt bắn trúng nó. Ai làm được sẽ là người chiến thắng.

Tuy tu vi của Tần Khinh Tuyết không cao nhưng cũng là một Võ Giả. Dựa vào lực tay của nàng ném một đồng xu có thể bay đến hơn trăm mét. Một đồng xu nhỏ như vậy ở cự ly này phải dùng xiên thịt phóng trúng, độ khó không thể xem là thấp. Thế nhưng trong mắt Diệp Thiên đây chẳng khác nào trò chơi trẻ con, bảo hắn phóng trúng một con muỗi còn có cảm giác thử thách hơn.

- Ngươi xác định so tài thứ này?

- Ngươi không dám?

- A, ta sợ ngươi thua cuộc liền ăn vạ mà thôi.

- Ai thua còn chưa biết được.

Tần Khinh Tuyết gật đầu, lấy từ trong ví ra một đồng xu nhỏ. Nàng biết năng lực của Thời Niệm Băng. Nếu đổi lại là một người khác tuyệt đối sẽ không có phần thắng. Nhưng còn Diệp Thiên…tên này quá mức phi thường, chính Tần Khinh Tuyết cũng không rõ giới hạn của hắn nằm ở đâu.

Tần Khinh Tuyết đếm từ một đến ba xong liền dùng lực ném mạnh đồng xu bay ra xa. Diệp Thiên cùng Thời Niệm Băng cùng cầm lấy một xiên thịt đã ăn hết, nhận được hiệu lệnh của Tần Khinh Tuyết lập tức ném ra. Hai xiên thịt một trước một sau bay vút đi.

Diệp Thiên cảm thấy việc ăn hiếp nữ nhân không hay lắm nên khống chế lực vừa phải, tốc độ bay chỉ nhanh hơn Thời Niệm Băng một chút. Thế nhưng vừa mới bay được hơn nửa đường, xiên thịt của hắn bất ngờ đổi hướng, cắm thẳng xuống mặt đất. Không những vậy, tốc độ xiên thịt của Thời Niệm Băng bất ngờ tăng mạnh thêm vài lần.

Diệp Thiên không khỏi trừng mắt. Hắn đã nương tay nữ nhân này còn muốn giở trò? Diệp Thiên không chút do dự cầm ngay một xiên thịt khác vừa mới ăn xong, dùng lực ném mạnh. Lực ném mạnh đến mức khi xiên thịt lao đi ma sát với không khí tạo ra một vệt lửa dài. Tốc độ của xiên thịt thứ hai này quá nhanh, khi Thời Niệm Băng và Tần Khinh Tuyết còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra nó đã đánh gãy xiên thịt kia, sau đó đánh văng đồng xu đi thêm một đoạn rất xa.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, Thời Niệm Băng ngẩn ngơ nhìn một màn vừa diễn ra còn ánh mắt Tần Khinh Tuyết xoẹt qua một tia kinh dị. Dù đã biết Diệp Thiên rất mạnh, thế nhưng mỗi lần chứng kiến nàng đều bị kinh hãi không nhẹ. Phải ném mạnh đến mức nào mới sinh ra ma sát khiến xiên thịt kia bốc cháy. Với tốc độ đó, một xiên thịt cũng có thể giết người trong khoảng cách vài trăm mét một cách đơn giản. Đây không phải sánh ngang với vài loại súng ngắm tầm trung sao? Võ Giả thực sự có thể đạt được sức mạnh tương đương với vũ khí nóng?

Bất ngờ trôi qua, Thời Niệm Băng tức giận quay sang Diệp Thiên:

- Ngươi gian lận.

Diệp Thiên giả ngu:

- Gian lận? Ngươi chỉ quy định trước khi đồng xu rơi xuống đất, cũng không có nói chỉ được ném một lần a.

- Ta…

Thời Niệm Băng lại nghẹn lời. Nàng xác thực không có quy định điều này. Nhưng ai có thể nghĩ ra trong thời gian đó Diệp Thiên lại ném được hai lần, lần thứ hai lại khủng bố đến như vậy. Ngay cả năng lực của nàng cũng không theo kịp chứ đừng nói tác động đến.

Diệp Thiên cười cười:

- Không phục? Không phục liền làm lại, lần này quy định chỉ được ném một xiên.

- Không chơi nữa.

Thời Niệm Băng tức giận đứng dậy, cầm lấy một xiên thịt mới nướng xong đi vào trong nhà. Tần Khinh Tuyết khẽ lắc đầu một cái rồi đứng dậy đi theo nàng. Đang đông vui đột nhiên trống trải, Diệp Thiên liền nhìn qua Mã Đức Hùng:

- Mã quản gia, ngươi cũng đừng mãi nướng thịt như vậy. Đến đây cùng thưởng thức đi.

- Đa tạ.



Thời Niệm Băng cùng Tần Khinh Tuyết trở về phòng, thay một bộ y phục khác. Lúc này vẻ tức giận trên mặt Thời Niệm Băng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc:

- Tiểu Tuyết, hắn chính là kẻ đang nổi danh gần đây mà ngươi tìm được.

Gần đây có tin đồn Tần Khinh Tuyết chiêu mộ được một cao thủ rất lợi hại. Vị cao thủ này rất mạnh, cả chính phủ Thương Huyền Quốc lẫn các tổ chức nước ngoài đều muốn mời hắn gia nhập nhưng bất thành. Tần Khinh Tuyết chưa từng đứng ra chứng thực tin tức này nên Thời Niệm Băng cũng không quá để tâm, thậm chí danh tự của Diệp Thiên cũng không biết. Hiện tại xem ra tất cả đều là sự thật, thậm chí hắn còn mạnh hơn cả trong lời đồn.

Tần Khinh Tuyết cười nhạt đáp:

- Ta vô tình phát hiện ra Diệp Thiên, hắn nói mình bị mất trí nhớ nên mới đưa về đây sống cùng một thời gian. Cũng không có chiêu mộ được như lời đồn kia nên không báo cáo lên tổ chức.

- Nhưng ngươi dám chắc mình không có ý định chiêu mộ hắn? Tiểu Tuyết, ta rất hiểu ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không bỏ qua một kẻ mạnh như Diệp Thiên. Mà tổ chức cũng cần có sự tồn tại của hắn, dù sao với thân phận của người kia cũng không tiện ra mặt.