Chương 71: Thời Niệm Băng

Tiêu Dao Lục

Chương 71: Thời Niệm Băng

Chương 71: Thời Niệm Băng

Diệp Thiên có thói quen suy nghĩ mọi thứ theo hướng đơn giản. Hắn cảm thấy không cần thiết phải phức tạp hóa vấn đề, thay vào đó có thể dùng sức mạnh để giải quyết. Sức mạnh chính là thế mạnh của Diệp Thiên, không có lý do gì để vứt bỏ ưu điểm của mình, chạy theo những mặt khác. Tuy rằng trí tuệ của Diệp Thiên cũng rất khá nhưng sức mạnh tuyệt đối đã khiến mặt này bị lu mờ. Hắn rất lười suy nghĩ, việc đến đâu thì hay đến đó.

Mặc dù luôn cảm thấy Tần Khinh Tuyết có ý đồ gì đó nhưng Diệp Thiên vẫn mặc kệ cho qua. Miễn là nàng không làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống mong muốn của Diệp Thiên, hắn đều bỏ qua, thậm chí hỗ trợ nàng một ít, dù sao cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Cũng vì thói quen suy nghĩ mọi thứ theo hướng đơn giản nhất, Diệp Thiên luôn dùng tên thật và không thích nói dối. Nói dối sẽ ảnh hưởng đến phong độ là một phần, chủ yếu là đã nói dối thì phải thật hoàn mỹ. Mà một lời nói dối hoàn mỹ sẽ cần phải suy nghĩ cặn kẽ mọi phương diện để người khác không nhìn ra khe hở. Giống như việc Diệp Thiên bị mất trí nhớ. Nhìn qua có vẻ vô vàng khe hở nhưng không một ai có thể vạch trần được sự thật. Bọn hắn đặt lên người Diệp Thiên rất nhiều giả thuyết, nhưng đều chỉ dừng lại ở giả thuyết vì không có chứng cứ xác thực. Cho nên đây là một lời nói dối hoàn mỹ. Chỉ cần hắn không thừa nhận, không một ai phản bác được chuyện này.

Thời Ẩn đến vào buổi trưa ngày hôm sau, Tần Khinh Tuyết đích thân đến sân bay đón tiếp nàng. Diệp Thiên ngay từ sáng đã bị Vương Lỗi gọi dậy thông báo về tình hình sau buổi họp báo hôm qua, cách thức xử lý dự tính, đồng thời thiết kế một cái lộ tuyến xây dựng hình tượng của hắn. Mỗi một minh tinh đều cần có hình tượng riêng, càng đặc biệt lưu lại ấn tượng càng sâu. Ban đầu Vương Lỗi dự định xây dựng hình tượng Diệp Thiên là một minh tình đẹp trai, giàu có lại võ, tự mình thực hiện các kỹ xảo võ thuật trong phim mà không cần diễn viên đóng thế. Sau buổi họp báo hôm qua, tuy Diệp Thiên bị mắng chửi rất nhiều, đen đến không thể đen hơn nhưng cũng có mặt tốt. Hiện tại Vương Lỗi chuyển hắn sang hình tượng một minh tinh đẹp trai, giàu có, kiêu ngạo cùng tài năng. Kẻ có tài thường kiêu ngạo, Diệp Thiên là đặc biệt kiêu ngạo. Loại minh tinh này ban đầu sẽ bị rất nhiều người chán ghét nhưng sau đó sẽ dùng tài năng chiếm được cảm tình của khán giả. Đây là một lộ tuyến rất tốt, mà các phương diện của Diệp Thiên đều phù hợp với lộ tuyến này.

Có lẽ Diệp Thiên không quan tâm đến danh tiếng nhưng Vương Lỗi vẫn sẽ làm tròn trách nhiệm của mình, ít nhất là cho đến ngày hắn bị đuổi việc hoặc chết vì bệnh tim tái phát. Cho dù hiện tại tim của Vương Lỗi rất khỏe, nhưng hắn có cảm giác làm việc cùng Diệp Thiên một thời gian nữa sớm muộn cũng có ngày chết vì căn bệnh này. Còn may lương thưởng của Vương Lôi đã tăng gấp ba lần, cao hơn người đại diện bình thường rất nhiều, chỉ kém ban giám đốc công ty. Đây là niềm an ủi duy nhất giúp hắn tiếp tục kiên trì.

Diệp Thiên nghe Vương Lỗi nói nguyên một hơi dài, sau cùng nhịn không được cắt lời:

- Tóm lại ta vẫn là chính ta, hành sự tùy tiện, làm điều mình thích là được, có phải hay không?

Vương Lỗi gật đầu đáp:

- Có thể hiểu là như vậy, nhưng vẫn phải có những hạn chế nhất định. Ví dụ như ngươi không được đánh người vô cớ, không được làm chuyện vi phạm pháp luật, không dính dáng đến ma túy…

- A, ta đã hiểu. Đánh người cần có lý do thỏa đáng, vi phạm pháp luật không để cho ai biết là được.

Vương Lỗi câm nín. Lời này không sai nhưng không nên nói thẳng ra. Xã hội này có những điều ai cũng biết nhưng không tiện nói ra. Cũng chỉ có kẻ không sợ trời không sợ đất như Diệp Thiên mới dám thẳng thắn như vậy mà thôi.

Đến đây xem như hoàn thành nhiệm vụ, Vương Lỗi nói thêm vài câu rồi tắt máy. Chỉ còn ba ngày nữa Nhất Thế Vô Song sẽ bắt đầu khởi quay, hi vọng Diệp Thiên sẽ không gây ra thêm rắc rối gì. Nhìn về tin nhắn cộng tiền còn mới trong tài khoản cùng số dư bảy chữ số, Vương Lỗi cắn răng tiếp tục bấm số, bắt đầu làm công tác tuyên truyền cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên chưa từng cố ý gây chuyện. Ngược lại, hắn luôn muốn tránh phiền phức hết mức có thể. Chẳng qua thói quen nói thẳng mọi chuyện khiến Vương Lỗi hiểu nhầm mà thôi. Ba ngày tiếp theo hắn cũng không định đi ra ngoài, trang viên của Tần Khinh Tuyết có rất nhiều trò vui chơi giải trí như bơi lội hay đánh goft, thậm chí có cả phòng thể thao riêng. Diệp Thiên muốn làm quen với những thú vui khác của người bình thường bên ngoài trò chơi điện tử. Đây cũng là một cách cai nghiện của hắn.

Ý tưởng là vậy, Diệp Thiên rất nhanh liền cảm thấy thất vọng. Hắn đúng là không phù hợp với những trò giải trí dưới dạng thể thao này. Lý do cũng khiến người ta im lặng: quá đơn giản. Cái gì gọi là đánh goft, bơi lội, bóng rổ…so với một bài tập cơ bản của hắn khi mới bắt đầu tu luyện còn dễ dàng hơn. Đánh vào lỗ cách xa một trăm mét rất khó sao? Không khó, một gậy là được. Bơi một trăm mét rất khó? Quạt tay một cái là được. Ném bóng vào rổ…cái này bỏ qua, không cần nhìn cũng làm được. Đây rõ ràng không phải là Diệp Thiên không muốn làm quen với các trò chơi thông thường, nếu tăng cao độ khó thêm nhiều lần thì may ra.

Từ bỏ những thứ này, Diệp Thiên bắt đầu một cách thư giãn mới. Hắn nằm trước bể bơi có che dù, bên cạnh là một đĩa trái cây lớn cùng các loại thức uống, mắt nhìn về nơi xa xăm, vừa ăn uống vừa nhìn trời nghĩ ngơi vu vơ. Cảm giác không tệ, đầu óc thoải mái không vướng bận.

Từ vị trí hồ bơi nhìn qua hàng rào nhỏ hơn trăm mét chính là cổng ra vào trang viên. Diệp Thiên có thể thấy xe của Tần Khinh Tuyết trở về. Gần đây nàng vẫn thường đi đi về về như vậy, Diệp Thiên cũng không để tâm cho lắm.

Nửa giờ sau, Tần Khinh Tuyết cùng một vị đại mỹ nữ có mái tóc bạch kim mở cửa đi vào khu vực hồ bơi. Đến lúc này Diệp Thiên mới quay đầu nhìn sang. Cả hai vị mỹ nữ dung mạo xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt. Tiếc là Diệp Thiên không có tâm trạng nhìn ngắm cảnh đẹp này. Hắn kinh ngạc nhìn người đi cùng Tần Khinh Tuyết:

- Sao ngươi lại có mặt ở đây?

Một câu này của Diệp Thiên giúp Thời Ẩn hoàn toàn xác định nam nhân trước mặt này chính là tri âm mà mình đang tìm. Ánh mắt nàng nhìn hắn có chút vui vẻ, pha lẫn sự tức giận, khó chịu, tóm lại rất phức tạp. Dù vậy, giọng nói của nàng vẫn rất lạnh nhạt, không để lộ nhiều cảm xúc:

- Chẳng phải ta đã nói sẽ đến tìm ngươi sao?

Diệp Thiên nghệch mặt ra. Đúng là nàng có nói như vậy, nhưng rõ ràng còn chưa gọi điện hỏi địa chỉ. Khoan đã, nữ nhân này đi vào cùng Tần Khinh Tuyết, lẽ nào đôi bên có quen biết từ trước?

Tần Khinh Tuyết cảm thấy vấn đề giao tiếp giữa hai người có vấn đề liền đứng ra giải thích:

- Diệp Thiên, nàng là Thời Niệm Băng, trên mạng thường dùng tên giả là Thời Ẩn, một vị bằng hữu của ta ở kinh thành. Tối hôm qua nàng có nhắc đến gặp được một vị tri âm dùng tên là Diệp Thiên cũng ở Kiến Minh Thành, ta cảm thấy rất có khả năng là ngươi nên mới mời nàng đến đây.