Chương 70: Ước Hẹn

Tiêu Dao Lục

Chương 70: Ước Hẹn

Chương 70: Ước Hẹn

Tặng mười hỏa tiễn một lần sẽ tạo thành một dòng thông báo kéo dài năm giây ở tất cả các kênh phát trực tiếp. Một hai lần cũng không có gì đặc biệt, nhưng Diệp Thiên một hơi tặng mấy chục lượt, tạo thành một chuỗi thông báo kéo dài hơn năm phút.

Thời Ẩn vừa diễn tấu xong, phát hiện một chuỗi hỏa tiễn kéo dài cũng có hơi bất ngờ. Nàng kiên nhẫn chờ nó chấm dứt mới nói:

- Vị bằng hữu Diệp Thiên này, ngươi tặng nhiều hỏa tiễn như vậy, liệu có thật sự hiểu được âm nhạc của ta hay không?

Cái nàng quan tâm không phải hắn tặng bao nhiêu tiền mà là hắn có hiểu được hay không. Nêu đơn thuần tặng vì dung mạo, Thời Ẩn quả thật không cần. Diệp Thiên nghĩ không sai, dựa vào nhan sắc và tài năng dương cầm của Thời Ẩn có thể trở thành một dương cầm gia nổi tiếng. Nàng lên đây phát trực tiếp đơn giản là để giải trí trong lúc rảnh rỗi, đồng thời mong muốn tìm được một người hiểu âm nhạc của mình mà thôi.

Diệp Thiên không hiểu vì sao Thời Ẩn lại hỏi câu này. Hắn đơn thuần là muốn tặng quà cho vị mỹ nữ chân chính duy nhất mà thôi. Về phần âm nhạc, tạo nghệ của Thời Ẩn quả thật không tệ. Dùng chuẩn mực của thế giới này mà nói đã xếp vào hàng ngũ cao cấp nhất. Nhưng với kẻ đã quen nghe tiên âm thần khúc như Diệp Thiên thì còn kém nhiều lắm.

Bất quá Diệp Thiên cũng không đả kích nàng, hắn dùng chuẩn mực của thế giới này, cộng thêm cảm giác của bản thân bắt đầu gõ xuống bình luận:

- Kỹ xảo khá tốt, có vài đoạn hơi chậm nhưng vấn đề không lớn. Nhạc khúc không tệ nhưng chung quy vẫn thiếu một thứ gì đó. Ngươi có đưa tình cảm vào trong nhạc khúc, hơn nữa rất chân thành, ta có thể cảm nhận được. Nhưng cảm xúc đó của ngươi có thiếu khuyết, nói đúng hơn là cố ý không muốn đưa vào, dường như là loại cảm xúc mà ngươi muốn che giấu. Một khúc nhạc dựa vào cảm xúc viết lên như vậy sẽ có khuyết điểm, chẳng qua rất nhỏ bé, không nhiều người có thể nhìn ra được.

Diệp Thiên có cảm giác mình đang nói nhảm. Tuy Vũ trưởng lão nói hắn có thiên phú về âm nhạc nhưng chưa bao giờ đi sâu tìm hiểu về phương diện này. Tất cả những gì Diệp Thiên vừa nói ra là cảm nhận của bản thân hắn. Chỉ là cảm giác, chẳng có căn cứ gì, gọi là nói nhảm cũng không sai.

Thời Ẩn im lặng một hồi lâu, sau đó gõ lên bàn phím cái gì đó. Diệp Thiên lập tức nhận được thông báo hộp thư nhấp nháy:

- Có thể gặp mặt sao?

Diệp Thiên giật mình, mỹ nữ của thế giới này cũng quá "thoải mái" rồi. Tặng vài món quà, nói nhảm một câu liền muốn gặp. Tính toán còn ba ngày nữa mới chính thức quay chụp Nhất Thế Vô Song, Diệp Thiên liền đáp lại:

- Trong vòng ba ngày tới đều rảnh rỗi.

- Ngươi đang ở nơi nào?

- Kiến Minh Thành.

- Số điện thoại?

- ***

- Tốt, khi đến nơi ta sẽ gọi cho ngươi.

Thời Ẩn nói đến đây liền tắt kênh phát trực tiếp, khiến cho một đám người kêu gào phản đối. Ban đầu chỉ có hơn mười người, thế nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Thiên tặng một đống hỏa tiễn lớn liền tò mò đi vào. Nơi đây cũng có vài người giống Diệp Thiên nhận ra Thời Ẩn là đại mỹ nữ thật sự chứ không phải dùng phần mềm chỉnh sửa mà ra. Không nghĩ đến lại bỏ qua một mỹ nữ như vậy, vừa đến thì nàng lại lặng mất khiến bọn hắn tiếc nuối không thôi. Dù vậy số lượng theo dõi của Thời Ẩn vẫn tăng lên một cách chóng mặt, rất nhiều người chờ mong lần phát tiếp theo của nàng.

Trong mơ hồ hẹn ước với một vị mỹ nữ, tận đến khi Thời Ẩn tắt trực tiếp, Diệp Thiên vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu. Là nam nhân ai không yêu thích mỹ nữ? Diệp Thiên cũng như bao nam nhân bình thường khác. Nhưng bên cạnh hắn vốn không thiếu mỹ nữ, Diệp Thiên còn chưa đến mức vừa nhìn thấy mỹ nữ liền muốn gặp gỡ. Ban đầu vốn chỉ là tặng quà khích lệ, sau đó nói nhảm vài câu, không ngờ nàng lại chủ động hẹn gặp. Tính cách Diệp Thiên vốn không thích nói dối, chính là có sao nói vậy. Vả lại theo văn hóa của thế giới này, nếu mỹ nữ ước hẹn bị từ chối sẽ cảm thấy rất mất mặt. Diệp Thiên là người lịch sự, đương nhiên sẽ không để nàng mất mặt. Tự dùng lý do này để trấn an mình, Diệp Thiên tắt máy tính đi. Hắn không còn hứng thú xem phát trực tiếp nữa, lại tiến vào Vùng Đất Thần Thành chơi một giờ rồi đi ngủ, tập thói quen giống một người bình thường.



Sau khi tắt trực tiếp, Thời Ẩn nhìn vào màn hình một hồi lâu sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số:

- Tiểu Tuyết, ta muốn đến Kiến Minh Thành, ngươi có tiếp đón hay không?

- Đột nhiên đến? Không có, ta tìm được tri âm, muốn đến nơi đó gặp hắn.

- Tên sao? Không rõ. Danh tự sử dụng trên BoxBox là Diệp Thiên, có thể là tên giả.

- Cái gì, ngươi biết Diệp Thiên? Ngươi xác định là cùng một người?

- Hắn đang ở trong trang viên của ngươi? Tiểu Tuyết, ngươi cũng thật là…Được, đợi ta đến đó hẳn nói.

Thời Ẩn tắt máy, gương mặt vốn có chút vui vẻ liền trở nên xám xịt. Tri âm a, lẽ nào đến sở thích cũng giống nhau?

Tần Khinh Tuyết tắt điện thoại, ngón tay không ngừng gõ lên bàn phím. Một lịch sử tín dụng hiện ra, có thể thấy Diệp Thiên vừa nạp một khoảng tiền lớn vào BoxBox. Không sai, người mà Thời Ẩn vừa nhắc đến chính là hắn. Cho dù ở đâu Diệp Thiên cũng sẽ dùng tên thật, tên nhân vật trong Vùng Đất Thần Thánh cũng là như vậy.

Hắn không có việc gì liền chạy lên mạng xem phát trực tiếp, còn tặng rất nhiều quà cho Thời Ẩn? Nếu không phải biết tính cách của Diệp Thiên, Tần Khinh Tuyết sẽ cho rằng hắn thích Thời Ẩn. Tên này chỉ đơn thuần là ham vui mà thôi. Về phần tri âm, tạo nghệ của Diệp Thiên ở phương diện dương cầm quả thật rất cao. Một khúc Cố Hương kia đã trải qua xét duyệt, chỉ cần được Diệp Thiên đồng ý sẽ đưa vào sách giáo khoa tại các nhạc viện nổi tiếng giảng dạy cho sinh viên, thậm chí được xem xét đưa vào mười khúc dương cầm kinh điển của thập kỹ này. Tài năng của hắn là không cần phải bàn cãi.

Diệp Thiên thật sự muốn gì, đến nay Tần Khinh Tuyết vẫn không rõ ràng. Mục đích của hắn cũng mơ hồ như cách hắn làm mọi việc một cách tùy tiện. Một kẻ khó nắm bắt như vậy sẽ có ảnh hưởng thế nào đến đại kế của tổ chức? Tần Khinh Tuyết nhìn lên trần nhà, thấp giọng lẩm bẩm:

- Diệp Thiên, sự xuất hiện của ngươi có thể khiến thời đại của tu luyện giới đến sớm vài chục năm. Giữa ngươi và hắn, rốt cuộc ai mới là kẻ lợi hại hơn?

- Một kẻ vô tình thay đổi thời đại, một kẻ muốn khống chế cả thời đại. Một kẻ mạnh mẽ nhưng mong muốn cuộc sống bình phàm, một kẻ có tham vọng thôn tính tất cả. Ta thật muốn biết nếu hai ngươi tranh đấu sẽ tạo thành cục diện như thế nào.

Tần Khinh Tuyết nói đến đây liền nhấc điện thoại lên bấm một dãy số lạ:

- Thông báo cho tất cả mọi người tổ chức cuộc họp thường niên sớm hơn ba tháng. Địa điểm là Kiến Minh Thành.

- Ta sẽ thông báo với hắn, các ngươi làm theo là được rồi.

- Chi tiết sẽ nói rõ tại cuộc họp. Bất quá ngươi đã đoán đúng một điểm, vấn đề chính sẽ là khống chế thời điểm tu luyện giới nổi lên mặt nước.

Một cuộc điện thoại khởi đầu, tựa như một hòn đá thả xuống mặt nước tạo thành những cơn sóng không ngừng lan rộng. Tần Khinh Tuyết chỉ muốn khuấy động thế giới bình yên này một chút, đồng thời tạo ra một vũ đài để Diệp Thiên và người kia so tài. Nàng không hề biết hành động hôm nay của mình lại thay đổi cả quỹ tích chuyển động của thế giới này…