Chương 68: Giao Lại Cho Ta

Tiêu Dao Lục

Chương 68: Giao Lại Cho Ta

Chương 68: Giao Lại Cho Ta

Sau sự kiện của Tần Tuyên Võ, đám người Lý Hữu không dám tiếp tục phái người theo dõi Diệp Thiên, thay vào đó dùng một loại vệ tinh chuyên dụng thường được sử dụng với mục đích truy tìm các nhân vật có năng lực mạnh mẽ. Tất nhiên loại chuyện này gây phản cảm rất lớn, một khi bị phát hiện buộc phải dừng lại. Đây cũng là biện pháp cuối cùng bọn hắn dùng để giám sát Diệp Thiên, hắn cũng xem như hoàn toàn tự do ở thế giới này.

Tuy Diệp Thiên không mấy để tâm nhưng bị nhìn chằm chằm một thời gian dài ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Nếu lại qua một thời gian nữa, hắn cũng không ngại bắn phá vài vệ tinh. Có điều Ar-Storm đã nói như vậy tức là mọi chuyện đã kết thúc. Một kết quả bình yên không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình khiến Diệp Thiên rất hài lòng.

Phất tay từ biệt Ar-Storm, Diệp Thiên mở ra màn hình điện thoại bắt đầu tìm đường trở về. Tên kia dạy Diệp Thiên một kỹ năng rất hay, muốn tìm đường chỉ cần mở điện thoại lên, bật định vị và mở chức năng bản đồ ra. Thứ này rất tốt, về sau không sợ bị lạc đường, cũng không cần lo lắng đi lạc sẽ có vài tên nhảy ra chặn đường mời gia nhập tổ chức nào đó.

Diệp Thiên trở về khá muộn. Tần Khinh Tuyết mặc y phục công sở ngồi trong phòng khách, thấy hắn đi vào chỉ hỏi vài câu đơn giản rồi thôi. Chờ hắn đi lên lầu, nàng lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tần Chính:

- Hắn đã trở về, không có dấu hiệu gì khác thường.

Ở đầu dây bên kia, Tần Chính yên lặng một hồi lâu mới đáp:

- Diệp Thiên đột nhiên mất tích khiến vệ tinh không dò ra được vị trí. Theo nguồn tin đáng tin cậy, hắn đã gặp Phong Vương Ar-Storm.

Tần Khinh Tuyết giật mình:

- Phong Vương Ar-Storm, kẻ xếp thứ bảy trên Xích Bảng?

Cứ cách hai mươi năm, toàn bộ tu luyện giả có danh tiếng dưới năm mươi tuổi trên thế giới sẽ tập trung tại một địa điểm bí mật tiến hành quyết đấu. Trận chiến này được các cường quốc hàng đầu trên thế giới liên hợp tổ chức, tính công bằng là tuyệt đối. Các trận đấu được chia làm bốn bảng, phân biệt là Hắc Bảng, Bạch Bảng, Xích Bảng cùng Phong Vân Bảng.

Hắc Bảng của Võ Giả, Bạch Bảng của Tu Đạo Giả, Xích Bảng của Dị Năng Giả, Phong Vân Bảng tập trung cường giả xếp mười hạng đầu từ ba bảng kia để tìm ra những người mạnh nhất.

Số lượng tu luyện giả tham gia tại ba bảng lên đến hàng vạn người, có thể xếp vào mười hạng đầu đều vô cùng mạnh. Những người này được phong là Thiên Vương cùng với một phong hào. Như Ar-Storm chính là phong hào hắn nhận được sau khi giành hạng bảy trên Xích Bảng trong trận chiến lần trước, được tôn xưng là Dị Năng Giả Phong Hệ mạnh nhất hiện nay.

Đó là thứ hạng của Ar-Storm trên Xích Bảng, còn Phong Vân Bảng là hai mươi ba. Tính luôn cả những cường giả lánh đời, có thể ghi tên lên Phong Vân Bảng đã được xem như nằm trong một trăm người mạnh nhất thế giới.

Mỗi người chỉ có thể tham dự đại chiến một lần để đề danh và nhận được phong hào cùng các ưu đãi khổng lồ mà các đế quốc mang lại. Có rất nhiều người yên lặng rất lâu, chờ đợi đại chiến mới bộc lộ tài năng, một bước thành danh. Ar-Storm chính là một trong số đó. Hắn tham dự trận chiến khi đã bốn mươi, đến hiện nay cũng đã hơn năm mươi chín tuổi. Chẳng qua tu luyện đến cảnh giới nhất định khiến quá trình lão hóa chậm đi, nhìn bề ngoài chỉ như một trung niên nhân hơn bốn mươi mà thôi.

Loại cường giả này đi đến đâu cũng gây ra kinh động không nhỏ. Điều khiến Tần Khinh Tuyết bất mãn chính là một đại nhân vật như Ar-Storm tiến vào Thương Huyền Quốc mà không một ai hay biết. Cho dù đối phương có lợi hại cỡ nào, nguyên nhân vẫn bắt nguồn từ cách làm việc lõng lẻo của quân đội, đặc biệt là Huyền Nghi, những người chịu trách nhiệm chính trong việc giám sát tu luyện giả nói chung.

Tần Chính giả vờ không nghe ra giọng bất mãn của Tần Khinh Tuyết:

- Đã xác nhận là Ar-Storm, trên người đối phương có thiết bị gây nhiễu sóng cùng ngăn cản vệ tinh quan sát. Bọn ta cũng không dám cử người lại gần thăm dò tình hình. Chỉ biết hai bên gặp nhau một thời gian ngắn liền tách ra, hiện trường lưu lại một cái hố lớn cùng rất nhiều vết rách sâu do gió lốc tạo thành. Dựa theo chuyên gia phân tích, có thể tạo thành lực phá hoại lớn như vậy, nếu không phải công nghệ kỹ thuật thì đối phương chín phần đã đạt đến Tông Sư Chi Cảnh.

Tần Chính nói đến đây lại im lặng vài giây rồi trầm giọng nói tiếp:

- Khinh Tuyết, ngươi xác định Diệp Thiên bình yên trở về, không có dấu hiệu gì bất thường?

- Thậm chí y phục cũng không hư hại chút nào. Gia gia, hiện tại ngươi đã hoàn toàn tin tưởng lời của ta hay chưa?

Tần Chính thở ra một hơi:

- Ta còn có thể không tin sao? Ar-Storm có khả năng đã đạt đến Tông Sư. Mà Diệp Thiên chiến đấu với hắn thậm chí y phục cũng không lưu lại chút dấu vết nào. Đơn thuần Luyện Thể Tông Sư không cách nào làm được, chỉ có thể là Khí Thể Đồng Tu, hơn nữa ở cả hai phương diện đều đạt đến Tông Sư mà thôi. Nhưng rốt cuộc là thế lực nào có thể nuôi dưỡng ra loại quái vật khủng bố này. Đừng nói Thương Huyền Quốc, cho dù lật ra toàn bộ thế giới cũng không tồn tại một thế lực như vậy.

Tần Khinh Tuyết bình tĩnh lắm:

- Gia gia, ta cảm thấy các ngươi suy nghĩ quá nhiều, tự làm rối mình. Sao các ngươi không nghĩ đơn giản một chút, Diệp Thiên là tự học thành tài, sau lưng hắn không có bất kỳ thế lực nào.

- Chuyện này không thể…

- Vì cái gì không thể? Ngươi nghĩ nếu có thế lực nào đào tạo ra được loại thiên tài này chẳng phải đã sớm trở thành bá chủ thế giới rồi sao? Hơn nữa, nếu ngươi bồi dưỡng ra được cao thủ đẳng cấp này sẽ để hắn đến Thương Huyền Quốc làm một diễn viên sao? Cho dù có âm mưu gì cũng không cần hắn đích thân làm những chuyện này.

Tần Chính không biết đáp lại thế nào. Thói quen trong chiến tranh đã rèn cho hắn tính cách cẩn thận, suy nghĩ mọi thứ theo chiều hướng xấu nhất. Nhưng chuyện của Diệp Thiên đúng là càng nghĩ sâu càng rối. Nói không chừng nó thực sự chỉ đơn giản như Tần Khinh Tuyết đã nói.

Tần Chính không đáp, Tần Khinh Tuyết liền đáp:

- Gia gia, vẫn là lời đó, thu hồi người của ngươi và các biện pháp theo dõi hắn. Mọi chuyện đều giao lại cho ta xử lý. Lời có thể khó nghe nhưng ngươi thật sự đã già, chiến tranh cũng đã kết thúc mấy chục năm, tư tưởng kia đã không còn phù hợp với thời bình nữa. Tại sao kẻ mạnh không thể sống như một người bình thường, tại sao cứ phải xem hắn là mối đe dọa thay vì bằng hữu?

Tần Chính quay đầu nhìn đám huân chương treo trên tường, nhớ lại những năm tháng hào hùng kia. Có thể hắn thật sự đã già, tư tưởng thời chiến cũng không phù hợp với hiện tại nữa. Đây là giai đoạn giao thời, hắn và Lý Hữu đang cùng nhau chuyển giao quyền lực cho lớp trẻ. Già rồi, vẫn là nên lui về thôi.

- Khinh Tuyết, ngươi trưởng thành, tương lai Tần gia đều sẽ giao lại cho ngươi cùng tiểu Minh. Chuyện này gia gia không quản nữa, ta cũng sẽ nói với lão Lý cùng đám người kia không can thiệp. Nhưng là Mộ Vũ…chuyện của lớp trẻ các ngươi ta không quản, dù sao lời hứa ba tháng kia vẫn còn hiệu lực.

Khóe miệng Tần Khinh Tuyết nở một nụ cười tự tin. Tần Chính rốt cuộc cũng đồng ý không can dự vào việc của Diệp Thiên nữa, đồng thời còn giúp nàng thu xếp Lý Hữu cùng đám quan chức cấp cao. Về phần Lý Mộ Vũ, Tần Khinh Tuyết không cho đây là uy hiếp. Thực lực của Tần Khinh Tuyết có thể không bằng Lý Mộ Vũ nhưng ở những phương diện khác, Lý Mộ Vũ còn xa được với nàng. Đặc biệt là loại tư tưởng hết lòng vì tổ quốc kia…trong mắt Diệp Thiên chẳng có chút ý nghĩa nào.