Chương 66: Thiên Tứ Quốc

Tiêu Dao Lục

Chương 66: Thiên Tứ Quốc

Chương 66: Thiên Tứ Quốc

Ar-Storm dường như không nghe được Diệp Thiên vừa nói gì, tiếp tục huyên thuyên về tổ chức gì đó của hắn:

- Ta đến từ Thiên Tứ Quốc, là quốc gia mạnh nhất về cả kinh tế lẫn chiến lực tu luyện giả. Mà bọn ta chính là Thiên An, tổ chức mạnh nhất dưới trướng chính phủ. Bên trong đều là Dị Năng Giả, Tu Đạo Giả cùng Võ Giả hàng đầu, có đến ba vị Thiên Vương. Chỉ cần ngươi gia nhập…

Lời này khá dài dòng, Diệp Thiên sau cùng vẫn không nghe hết được. Nghe hoành tráng hơn một chút nhưng chẳng khác gì những thứ Lý Mộ Vũ hay Tần Chính nói khi mời hắn.

- Dừng, ta chỉ muốn biết một việc, ngươi có biết đường quay lại thành phố hay không?

Vẻ mặt Ar-Storm trầm xuống:

- Xem ra ngươi hoàn toàn không để tâm những gì ta vừa nói.

Diệp Thiên gật đầu:

- Chẳng phải đã quá rõ ràng sao? Hiện tại cũng không còn sớm, ta chỉ muốn trở về nhà nghỉ ngơi. Ngày mai còn tham dự cắt băng cúng bái gì đó để chính thức mở máy quay phim. Ngươi đến tìm ta hẳn cũng biết ta là một diễn viên, so với những việc tham dự thế lực tranh đấu gì đó đóng phim chẳng phải vui hơn rất nhiều sao?

Vẻ mặt Ar-Storm càng thêm khó coi:

- Đóng phim? Một kẻ mạnh không nên nói những lời này. Ngươi muốn lãng phí sức mạnh của mình sao? Chúng ta từ khi sinh ra đã ưu việt hơn những người khác. Ngươi không có khát vọng đứng lên đỉnh cao nhân sinh, trở thành kẻ khiến người người ngưỡng mộ sao?

- Ngươi thì biết cái gì gọi là lãng phí? Có được chút sức mạnh liền sinh ảo tưởng, muốn vượt lên cao, thống trị thế giới. Kẻ mạnh thật sự sẽ không để tâm những thứ này, bọn hắn không cần chứng minh với ai sức mạnh của mình, chỉ đơn thuần đi làm việc mình thích. Ngoài ra, kẻ mạnh sẽ không cần cái gọi là tổ chức, bọn hắn không muốn bị ràng buộc, có thể dựa vào năng lực của chính mình làm được tất cả.

Diệp Thiên nhận thấy phải phổ cập cho tên trước mặt này một ít kiến thức để đối phương bớt ảo tưởng về bản thân. Thế nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, Ar-Storm đã hiểu sai ý của Diệp Thiên.

- Ta đã hiểu. Ngươi cho rằng bản thân mình đã có sức mạnh đứng trên đỉnh thế giới, không còn hứng thú với việc tranh giành quyền lực. Rằng tổ chức của bọn ta quá yếu sẽ chỉ làm vướng chân ngươi?

Diệp Thiên định phủ nhận nhưng lại phát hiện lời của hắn hiểu theo một hướng khác chính là ý nghĩa này. Mà Diệp Thiên không có thói quen tự vả mặt nên đành gật đầu:

- Ngươi có thể hiểu là như vậy.

Ar-Storm xoay xoay nắm đấm:

- Kẻ có tài thường kiêu ngạo. Ta biết ngươi vừa mới có chút danh tiếng lại không gặp được đối thủ xứng tầm, tự cho rằng bản thân đã vô địch. Thân là tiền bối, ta có trách nhiệm phải hướng ngươi đi đúng con đường. Cho dù ngươi có mạnh đến đâu, sức của một người vẫn có hạn. Chỉ có dựa vào đoàn đội, tổ chức sau lưng ngươi mới có thể chân chính đạp đến đỉnh phong.

- Ồ, ngươi muốn đánh với ta?

Diệp Thiên không dùng thần thức, không nhìn ra được tu vi của Ar-Storm. Nhưng hắn chỉ dựa vào trực giác cũng biết người này mạnh hơn Tần Tuyên Võ, chỉ là cụ thể mạnh hơn bao nhiêu thì không biết được. Nó giống như việc ngươi đang có một trăm tỷ, cảm thấy một hay mười đồng đều như nhau. Lớn hơn là thật, nhưng cụ thể hơn bao nhiêu thì không có cảm giác.

Ar-Storm dùng giọng điệu bình tĩnh pha lẫn tự tin:

- Yên tâm, ta sẽ có điểm dừng, chỉ muốn ngươi hiểu rõ năng lực của bản thân. Nhưng nếu ngươi bại, ta hi vọng ngươi có thể gia nhập Thiên An.

Lời này vừa nói ra, Diệp Thiên thật không nhịn được mà bật cười. Giúp ta nhìn rõ năng lực bản thân? Chính Diệp Thiên thực sự cũng không biết mình mạnh đến mức nào, nhưng là một tên còn chưa thoát khỏi phàm thể cũng muốn giúp hắn? Thật xin lỗi, e rằng tìm khắp Thần Giới cũng không có ai làm được chuyện này.

Giọng cười của Diệp Thiên bị Ar-Storm hiểu nhầm là khinh thường. Nội tâm hắn có chút tức giận nhưng không thể hiện ra. Ar-Storm có dạy bảo vài đồ đệ, mỗi một kẻ đều là thiên tài kiêu ngạo cho nên rất hiểu Diệp Thiên. Hắn cảm thấy tức giận là không cần thiết, thực lực sẽ chứng minh tất cả.

- Có thể bắt đầu rồi chứ?

Diệp Thiên nhíu mày:

- Vậy nếu ngươi thua phải chỉ đường cho ta trở lại thành phố. Rõ ràng ta chỉ muốn hỏi đường, ngươi cần gì bày vẽ nhiều chuyện vô ích như vậy.

- Có vô ích hay không ngươi sẽ hiểu nhanh thôi.

Ar-Storm giữ phong độ của tiền bối đi trước, bình tĩnh đợi Diệp Thiên ra tay trước. Diệp Thiên lại chờ đối phương, bởi hắn ra tay tên kia sẽ không còn cơ hội thể hiện nữa. Hai bên bốn mắt nhìn nhau, sau cùng Diệp Thiên bất đắc dĩ nói:

- Vẫn là ngươi ra tay trước, về sau cũng sẽ đỡ mất mặt.

Ít nhất về sau cũng sẽ không bị đồn rằng còn chưa kịp làm gì đã bị đánh bại. Thái độ của Ar-Storm tương đối tốt, cũng không phải loại ngu ngốc thích khoe khoang khinh thường người khác. Diệp Thiên cũng vì vậy mà muốn cho hắn chút mặt mũi.

- Người trẻ tuổi kiêu ngạo một chút là tốt, nhưng quá mức ngông cuồng sẽ khiến ngươi tự chuốc lấy thất bại.

Ar-Storm khẽ lắc đầu, tay phải đưa lên cao. Một cơn gió lốc vặn xoắn dần ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn. Ar-Storm không phải danh tự mà là phong hào, phong hào dành riêng cho Dị Năng Giả Phong Hệ mạnh nhất. Ar là ký hiệu chung của Dị Năng Giả trên quốc tế, Storm là bão tố. Từ khi có được phong hiệu này, hắn dùng nó như chính tên của mình. Đây là một loại tự hào, pha lẫn chút kiêu ngạo.

Lốc xoáy tập trung trên tay Ar-Storm dưới dạng một khối cầu, bên trong là những luồng gió chuyển động cực nhanh theo hình xoắn ốc. Khối cầu này được hắn phóng ra với vận tốc của một viên đạn, nhanh đến mức phản ứng của người bình thường không cách nào theo kịp.

Diệp Thiên có đôi chút bất ngờ. Không phải vì uy lực hay tốc độ của khối cầu mà là nó rất giống với một kỹ năng Diệp Chấn từng dạy cho hắn khi bắt đầu tu luyện. Đây cũng không phải thần kỹ gì lợi hại, thậm chí còn không đáng gọi là thần kỹ. Nó giống như một dạng luyện tập để khống chế hoàn mỹ Thần Lực. Khác biệt chính là khi đó Diệp Thiên dùng Thần Lực, còn Ar-Storm chỉ là nén không khí và chuyển động tạo thành gió. Bản chất khác biệt, uy lực cũng chênh lệch một trời một vực.

Khối cầu đánh đến trước mặt, Diệp Thiên tùy tiện phất tay. Một âm thanh chói tai vang lên, khối cầu lập tức nổ tung, biến thành những lưỡi dao gió sắc bén lưu lại những vết chém dài trên mặt đường. Diệp Thiên dùng một tay ngăn cản dao gió chém lên người mình, tay còn lại ngưng tụ ra một khối cầu tương tự Ar-Storm. Thế nhưng khác với tên kia, khối cầu của hắn xuất hiện không hề hút lấy không khí xung quanh, thậm chí người ngoài nhìn vào chỉ thấy nó giống như một khối cầu phổ thông.

Diệp Thiên vung tay ném ra, khối cầu lập tức phóng thẳng về phía Ar-Storm, tốc độ nhanh đến mức tên này còn chưa kịp phản ứng lại đã bị nó lướt qua. Khối cầu bay đến sau lưng Ar-Storm, chạm vào mặt đường rồi nổ tung, tạo thành một vòng khí có đường kính hơn mười mét xoáy nát mặt đường. Dao gió tạo ra từ đó lưu lại những vết nứt sâu đến vài mét, hơn hẳn những vết rách nhỏ mà Ar-Storm tạo.

Gương mặt Ar-Storm đã hoàn toàn kinh hãi đến không nói nên lời. Chỉ một chiêu, ai mạnh ai yếu đã rất rõ ràng. Nếu không phải Diệp Thiên cố ý đánh hụt, e rằng hiện tại hắn chỉ còn là một đám thịt vụn.