Chương 65: Rốt Cuộc Vẫn Lạc Đường

Tiêu Dao Lục

Chương 65: Rốt Cuộc Vẫn Lạc Đường

Chương 65: Rốt Cuộc Vẫn Lạc Đường

Một âm thanh va chạm rất lớn vang lên, dẫn chương trình cùng người xem chết lặng trong vài giây rồi gào lớn:

- Không bung dù…Người đâu, mau đến kiểm tra tình hình…A…

Hắn còn chưa nói dứt câu đã thấy chiếc xe vỡ nát kia tiếp tục chạy thẳng, rời khỏi đường đua rồi biến mất trong khu rừng bên cạnh.

- Đây là…vẫn chạy được, lẽ nào bọn hắn không có việc gì?

- Mau nhìn thông số…Chín mươi tám mét, gia tốc sớm không bung dù, rõ ràng là một tên điên…Đây thực sự là truyền nhân của Xa Thần Nive sao, nàng cũng không có điên cuồng như vậy.

Bỏ lại một đám người vẫn đang chấn kinh, Diệp Thiên tháo bỏ thiết bị ghi hình trên xe vứt xuống đường, tiếp tục lái chiếc xe đã vỡ nát phần đầu chạy khỏi trường đua. Hắn tính sai, đúng hơn là tính sai độ bền của chiếc xe này. Ban đầu nghe Chu Tử Uyển tự tin chiếc xe này đã được gia cố vô cùng bền chắc, không nghĩ đến lại kém như vậy. Sau cùng Diệp Thiên vẫn phải dùng Thần Lực bảo vệ để giảm thiệt hại. Vỡ nát là không tránh khỏi, dù sao cũng phải che mắt đám người kia, chẳng qua vẫn đủ để chiếc xe nát này chạy thêm một đoạn.

Đi được thêm vài chục cây, chiếc xe đua này hoàn toàn chết máy. Diệp Thiên cùng Chu Tử Uyển gỡ bỏ nón bảo hiểm, từ trên xe đi xuống. Hắn nhìn nàng cười nói:

- Có kích thích hay không?

Diệp Thiên thử một thứ mới lạ, bất quá không có bao nhiêu phấn khích. Ngược lại đây là lần đầu Chu Tử Uyển Phi Xe điên cuồng như thế này, giây phút va chạm với mặt đường nàng quả thực rất sợ hãi. Thế nhưng hoàn toàn không có chuyện gì, túi hơi bảo hộ không bật ra, trên người nàng cũng không có bất kỳ vết trầy xước nào. Đừng nói là may mắn, chắc chắn là do Diệp Thiên đã âm thầm làm gì đó. Tên này…

Ngẫm lại, Chu Tử Uyển rất nhanh bình tĩnh. Nàng có hệ thống đã là chuyện đáng kinh ngạc nhất, xuất hiện một kẻ mạnh như Diệp Thiên thì có gì là lạ. Chỉ cần hệ thống vẫn ở đây, tương lai nàng sẽ có một ngày vượt qua hắn. Chu Tử Uyển không hề biết đó chỉ là ước mơ vĩnh viễn không thể đạt đến, gộp cả mười hệ thống lại cũng không làm được.

- Không tệ.

Chu Tử Uyển đáp lại khá bình thản, không thể hiện nhiều cảm xúc. Diệp Thiên bất ngờ quay sang nàng, nhíu mày nói:

- Ngươi mạnh lên?

Chu Tử Uyển giật mình, gương mặt kinh ngạc thấy rõ. Nàng vừa nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ cùng Diệp Thiên phi xe, tu vi cũng từ sơ cấp Võ Giả đạt đến trung cấp. Tăng cấp nhờ hệ thống là nội ngoại đồng tu, Chu Tử Uyển vừa là Luyện Thể Giả vừa là Luyện Khí Giả. Từ sơ cấp đến trung cấp lượng khí chứa đựng trong cơ thể tăng lên gấp bội nhưng bên ngoài không biểu hiện gì, không ngờ Diệp Thiên có thể phát hiện ra nhanh đến như vậy.

- Ừm, vô tình đột phá.

Nếu không biết gì về hệ thống, Diệp Thiên có lẽ đã tin những lời này. Đối với hắn những cảnh giới này rất thấp, bất ngờ đột phá vài lần cũng không có gì lạ. Nhưng hiện tại Diệp Thiên đã mơ hồ đoán ra được vì sao Chu Tử Uyển đột nhiên mời hắn đi Phi Xe, lại thêm buổi hòa nhạc lần trước…Cái hệ thống trong cơ thể nàng đang nhắm vào hắn sao?

Sau bữa ăn trưa lần trước, Chu Tử Uyển rõ ràng có ý lãng tránh Diệp Thiên, vậy mà lại chủ động mời hắn đi Phi Xe. Ngay khi đó Diệp Thiên đã phải sớm đoán được mới đúng. Đây cũng không tính là chuyện xấu, tuy không kích thích nhưng cũng có chút thoải mái. Với một kẻ như Diệp Thiên, được thử qua những thứ mới lạ đều thoải mái.

Diệp Thiên quay đầu nhìn lại chiếc xe phía sau:

- Thứ này thế nào?

Chu Tử Uyển khẽ lắc đầu:

- Vứt đi thôi. Để che giấu thân phận, mỗi lần ta tham dự phi xe đều dùng một chiếc xe khác nhau.

Thân phận của Chu Tử Uyển quả thực không thích hợp tham dự loại chuyện thế này. Nàng luôn đeo mũ bảo hộ để che giấu khuôn mặt, đồng thời liên tục đổi xe. Tuy có hơi lãng phí nhưng lại cần thiết. Hơn nữa, vì hoàn thành nhiệm vụ, chút tiền này có đáng là gì.

Vứt lại chiếc xe trong đường núi, Diệp Thiên cùng Chu Tử Uyển đi được một đoạn khá xa rồi ném bỏ luôn mũ bảo hộ. Cả hai đi được một đoạn liền tách nhau ra, theo hai hướng khác nhau trở về thành phố. Bọn hắn cũng không muốn lúc trưa vừa gây kinh động, buối tối lại bị phóng viên chụp hình ghép đôi đưa lên báo. Hiện tại cả hai đều là kẻ có danh tiếng được nhiều người chú ý, kể cả ô danh như Diệp Thiên…

Loại chuyện Phi Xe xong bỏ lại để trở về một mình Chu Tử Uyển đã làm nhiều thành quen. Nàng thậm chí có đường tắt riêng để về lại thành phố. Diệp Thiên thì không nghĩ nhiều, hắn cứ chọn đại một hướng, thấy đường lớn liền men theo. Dựa trên lý thuyết sớm muộn cũng sẽ về được. Chu Tử Uyển có chỉ dẫn gì đó nhưng Diệp Thiên không để tâm lắm, đường đường là siêu cấp đại năng Thần Giới lẽ nào lại lạc đường.

Sự thật chứng minh…Diệp Thiên đã lạc đường. Đám đại năng đã quen dùng đến thần thức để xác định phương hướng như Diệp Thiên khi không sử dụng nữa đúng là có chút không quen. Lần trước hắn trở về được trang viên của Tần Khinh Tuyết là do trong đầu đã có hướng đi cơ bản. Lần này tự mày mò chọn đại một lối đi, thay vì trở lại trong thành phố thì lại đi nhầm hướng qua một tỉnh lân cận khác.

Càng đi càng sai, Diệp Thiên cuối cùng cũng phải thừa nhận sự thật rằng mình đã lạc đường. Hắn khẽ lắc đầu thở dài:

- Xem ra vẫn phải hỏi đường một chút rồi.

Từ khi đến thế giới này, Diệp Thiên một mực bị người khác theo dõi. Hắn cũng không để tâm, cho rằng đây là chuyện rất bình thường. Chỉ cần đối phương đừng làm phiền thì cũng không có vấn đề gì lớn. Sau sự kiện của Tần Tuyên Võ, Diệp Thiên vẫn có cảm giác bị theo dõi nhưng không còn là người. Vì không dùng đến thần thức, hắn cũng không xác định được thứ theo dõi mình là gì, có thể là loại thiết bị hiện đại tầm xa nào đó.

Vừa rồi được Chu Tử Uyển mang đi Phi Xe, cảm giác kia liền biến mất. Rất có thể trên người của nàng có vật gì đó ngăn cản thứ kia truy tìm dấu vết của Diệp Thiên. Hiện tại tách ra được một lúc, cảm giác kia dần quay trở lại, thế nhưng không phải thiết bị mà là con người. Diệp Thiên chính là muốn hỏi đối phương đường trở lại thành phố. Hắn nhìn về một góc tối phía sau những bụi cây bên đường:

- Ngươi theo ta cũng đã hơn nửa giờ đồng hồ, thật sự không muốn ra mặt nói vài câu sao?

Im lặng kéo dài gần một phút, sau đó là một nam nhân mặc quần áo sang trọng màu đen từ trong bóng tối bước ra. Hắn nhìn Diệp Thiên rồi gật đầu đánh giá:

- Ta còn tưởng là ngươi không phát hiện ra nên có chút thất vọng. Thế nhưng hiện tại xem ra cũng có chút bản lĩnh. Có thể phát hiện ra Ar-Storm này đã chứng tỏ ngươi có tư cách gia nhập với chúng ta.

Chỉ dựa vào cách nói, Diệp Thiên liền đoán biết được tên này không cùng nhóm với Lý Hữu hay Tần Chính. Hơn nữa đối phương không sử dụng ngôn ngữ của Thương Huyền Quốc, chẳng qua Diệp Thiên đã sử dụng thần thuật đồng hóa ngôn ngữ, có thể nói mọi thứ tiếng của hành tinh này nên mới hiểu được.

Biết thì biết, hắn vẫn cảm thấy bất đắc dĩ. Cái gì mà đủ tư cách gia nhập, ngươi nhìn xem ta có hứng thú với một tổ chức vớ vẩn nào đó sao?

- Ta không biết ngươi là ai cũng không quan tâm ngươi đến từ tổ chức nào. Ta chỉ muốn hỏi đường để quay lại thành phố mà thôi.

Diệp Thiên nói đến đây liền cẩn thận hỏi:

- Ngươi hẳn là sẽ không lạc đường giống ta a?