Chương 5: Gặp Lại Bạn Cũ

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 5: Gặp Lại Bạn Cũ

Sau khi ăn sáng xong, Trần Văn Phong, phóng lên chiếc xe đạp màu xanh liền chạy đến trường.

Trên đường đến trường, hắn không khỏi ghé mắt nhìn xung quanh. Bao cảnh vật quen thuộc lâu rồi hắn mới được nhìn thấy, cả bầu không khí mát mẻ vào buổi sớm như thế này nữa...!

Một cảm giác thật tuyệt vời! Trần Văn Phong cười nghĩ thế. Vừa đạp đi, hắn không ngừng ngân nga những giai điệu quen thuộc của những bài hát bây giờ, mà mấy trăm ức năm qua, trên Tu Chân giới hắn vẫn ngày đêm ngân nga.

Hắn cảm giác tâm tình có điểm nhộn nhạo, nhưng cũng có điểm thở dài.

Không ngờ mấy trăm ức năm trên Tu Chân giới chỉ bằng 2 tháng thời gian ở đây. Hắn cảm giác như chính mình vừa trải qua một giấc mộng, một giấc mộng thật dài...! Nếu không phải lực lượng, cảm quan hắn vẫn còn đây chắc có lẽ hắn sẽ cho đây là một giấc mộng.

Bất quá, lực lượng hắn đã sớm phong ấn lại. Lúc mới về đến đây hắn đã cảm nhận được linh khí ở địa cầu so với Tu Chân giới có thể nói là mỏng vô cùng, lực lượng của một người bình thường đối với hắn hiện tại là quá nhỏ yếu, chỉ cần một cái phất tay của hắn đã đủ có thể giết chết vài mạng người rồi, nếu lỡ sơ sảy không khống được có thể gây hậu quả nghiêm trọng chứ chả chơi!

Nhưng dù hắn có phong ấn lực lượng của mình lại thì vẫn không thể phong ấn được sự không ngừng hấp thu linh khí của tiên nguyên nội đan. Nhưng xem nó cũng chẳng gây hại cái gì, Trần Văn Phong cũng không để ý nữa.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, một âm thanh sau lưng hắn bỗng vang lên:

"NÀY!!! PHONG!!! ĐỢI TAO!!!"

Trần Văn Phong ngoáy đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe đạp địa hình màu đỏ chạy nhanh về phía hắn.

Nhìn kĩ một chút, ngồi trên xe cũng là một thiếu niên trạc tuổi hắn. Con ngươi Trần Văn Phong liền một thoáng có rụt lại, trong lòng hắn chợt nhảy lên một mạt vui sướng. Đó là bạn thân của hắn, thằng bạn tốt, có nghĩa khí nhất của hắn, Lâm Vũ!

"Hộc... Hộc...! Mày... mày chạy gì như bị ma đuổi tao gọi mày muốn rát cuống họng mà mày cũng không nghe?"

Trần Văn Phong giảm tốc độ đợi xe đạp địa hình màu đỏ, nghe thằng bạn oán giận nói hắn chỉ cười khì khì.

"Wê, đừng nói mày bị bắt cóc gì đó bị bỏ thuốc khùng rồi nha! Bộ mặt tao lạ lắm hay sao mà mày nhìn tao cười?"

"Không phải!"

Nhìn thằng bạn nhìn mình như người trốn viện Trần Văn Phong vẫn không để ý mà chỉ cười khì khì, nói:

"Tại thấy mày bữa nay đẹp lạ quá nên tao cười."

"Xời! Hot boy như tao đẹp đó giờ, cần gì mày khen... Ủa khoan! Mày đừng nói mày... mày... yêu tao nha? Tao là đàn ông đích thực à! Đừng hòng bẻ cong tao!"

Nhìn nó pha trò, Trần Văn Phong không khỏi bật cười, giơ tay vỗ vai nó, cười mắng:

"Có mà mấy thằng mù mới thèm bẻ cong mày! Ờ, mà mày đẹp thiệt, bữa nay tao mới phát hiện, mày đẹp nhất trong đám xấu!"

"Ê, mày có tin tao đá mày văng xuống xe, bỏ mày vô cừng xé, kéo mày đi te te không?"

Nó một bộ "nghiêm nghị" nói, như thể điều đó ảnh hưởng to lớn đến độ được ví như đã xúc phạm nghiêm trọng đến danh dự, nhân phẩm của nó không chừng.

Trần Văn Phong phì cười:

"Rồi rồi, tao biết mày lợi hại. Mà sao mày biết tao bữa nay đi học mà đón đầu đi chung với tao vậy?"

"Ừ thì nghe người ta đồn mày bị tổ chức nào bắt cóc, sắp sửa bị đem đi lấy nội tạng, nhưng mày được ai đó giúp trốn thoát, chạy đến đây thì mệt quá, xỉu tại bụi cỏ công viên, rồi được cảnh sát đưa về đồn để hỏi một số thứ, sau ba ngày liền được trả về nhà... Tao biết có nhiêu đó à. Còn vụ mày bữa nay đi học thì... mày không thấy lúc nãy tao đạp theo mày muốn hụt hơi, kêu rát cái cổ họng đấy à?"

Trông thấy vẻ mặt "lên án" hành vi "bất cặn nhân tình" của nó. Trần Văn Phong dở khóc dở cười nói:

"Trách tao sao được? Tại mày kêu nhỏ quá thôi!"

Trong nội tâm cũng âm thầm kinh ngạc. Không ngờ hắn mất tích hai tháng trời, người ta không biết đầu cua tai nheo thế nào thì mấy tin đồn nhảm đã biến sự việc thành "bản tin" thế này. Được rồi, coi như là hắn có lỗi là không về thẳng nhà mà lại lăn ra nằm trên bụi cỏ công viên đi!

Mà cái này, thật ra chỉ do lúc xé rách không gian, bóp méo thời gian để trở về đây khiến hắn mất khá nhiều tiên khí. Thành ra khi vừa trở về, thấy ngọn đèn đường cam vàng treo nơi công viên, hắn chưa kịp nghĩ thêm gì đã bị bắt lâm vào trạng thái ngủ sâu.

Để rồi lúc hắn tỉnh dậy liền thấy mình đã nằm trong bệnh viện. Khiến hắn không khỏi hoảng qua một hồi.

Ài, chuyện này biết trách ai cho được đây? Trần Văn Phong không khỏi lại một trận thở dài.

Mà lúc này, tiếng của thằng bạn lại vang lên:

"Ê!"

"Gì?"

Trần Văn Phong hồi thần hỏi.

"Tao thấy mày lạ lắm rồi nghen!"

Nó nói.

"Lạ gì đâu chứ?"

Trần Văn Phong cảm giác bụng mình có chút hóp lại, nói.

"Sao không lạ!"

Nó nói giọng nghi ngờ:

"Mày mất tích 2 tháng trời, tao thấy... tóc mày dài mượt ra, da thì trắng bóc như đám công tử bột, với lại... Hình như mày trầm tĩnh hơn thì phải...? Y như mấy ông già sao sao ấy!"

"Có sao?"

Trần Văn Phong lắc lắc đầu cười trừ. Hắn cũng tự mình biết chứ, mất trăm ức năm tôi luyện cũng đâu phải nói chơi. Mà thật thì hắn già rồi, nếu không trở thành Tiên Vương, đạt được khả năng trú nhan, thì có lẽ hắn chỉ có thể là một cái lão già yếu sức còn đang chờ tử kì đến, chết mòn tại Tu Chân giới cũng không chừng!

Giờ nhìn hắn của hiện tại, quả thật đúng dạng "thân xác thanh niên mà tâm hồn già cả" ha...!

Chợt, lúc này tiếng trống trường đột nhiên vang lên, vọng vào tai hắn, khiến hắn hồi thần trở lại.

"Thất thần cái gì? Còn không mau chạy nhanh! Trễ CMN rồi! Tại mày hết đó!!!"

Vừa nhìn lại, Trần Văn Phong đã thấy thằng bạn thân của mình phóng xe vào cổng trường tự hồi nào rồi.

Hắn cũng liền tăng tốc chạy nhanh vào cổng trường. Trong lòng lại âm thầm cười khổ. Xem ra mình thật sự già rồi, từ lúc trở về chính mình suốt ngày chỉ biết nghĩ vẩn vơ đến thất thần a...!