Chương 6: Gặp Phải Nữ Lớp Trưởng Khó Tính

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 6: Gặp Phải Nữ Lớp Trưởng Khó Tính

"Phù!!! May mà chạy vô lớp kịp...!"

Nhìn bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Lâm Vũ, Trần Văn Phong không khỏi khó hiểu hỏi:

"Bộ dạng của mày là sao thế? Bộ vô lớp trễ có chuyện gì à?"

"Tại mày không biết đó thôi!"

Lâm Vũ nhìn quanh một vòng lớp, như cảnh giác với "thứ gì", nhỏ giọng nói:

"Ở trong lớp này mày phải coi chừng một "con gà mỏ sắt", nếu mày mà vi phạm việc gì, dù là nhỏ nhất, mà để "con gà mỏ sắt" ấy biết được thế nào mày cũng bị nó "hành" thảm..."

Nhưng chưa để nó nói xong, một âm thanh trong trẻo, nhưng đầy lạnh lùng của nữ sinh vang lên:

"Vậy hả? "Con gà mỏ sắt" mà bạn nói đó dữ lắm sao? Hay là tôi cho bạn xem có cái này dữ hơn nữa nè!"

Trần Văn Phong ngước nhìn vị nữ sinh đang khoanh tay, khuôn mặt xinh xắn nhưng lạnh băng đang đứng trước bàn của mình, ánh mắt ẩn ẩn lửa giận. Còn thằng bạn thì cứng ngắc quay đầu lại, miệng như bị đông đá, lắp bắp nói:

"Ha... ha...! Lớp... lớp trưởng buổi... chào buổi sáng...!"

"Ừm, chào buổi sáng."

Nữ sinh cười, nhưng trên mặt lại chẳng có tí nét cười nào, nàng trầm trầm giọng nói:

"Có biết hiện tại là đã vào học rồi hay không? Trống đã đánh rồi mà giờ mới vào!"

"Ặc...! Cái này..."

Khuôn mặt Lâm Vũ cứng ngắc lại, nó cười mà như mếu, nhìn rất buồn cười.

Nhưng làm Trần Văn Phong cảm thấy hứng thú vẫn là cô nàng "lớp trưởng" này. Lần đầu tiên có một người khiến thằng bạn thân của hắn "vừa sợ vừa hận", hơn nữa còn không dám ho he nửa câu.

Còn nhớ, Lâm Vũ và hắn từng được coi là hai tên quậy nhất xóm, chưa từng sợ quá ai, ngoài cha và mẹ ra.

Chỉ thấy, lúc này cô nàng một bộ nghiêm túc chỉ tay về phía Lâm Vũ, lạnh băng nói:

"Bạn, hai tội. Tội thứ nhất vào trễ, tội thứ hai nói chuyện trong giờ. Phạt trực nhật lớp một tuần!"

"What??? Có gì thì cũng chỉ một tội thôi chứ? Đang giờ truy bài mà!"

Lâm Vũ mặt mày méo xẹo nói.

"Vậy theo bạn, trong bản nội quy nhà trường, giờ truy bài là để nói chuyện?"

"..."

Cô nàng sắc bén nói:

"Nếu còn chống chế, thêm tội thứ ba: Cãi lời lớp trưởng. Phạt trực nhật lớp 1 tuần cộng thêm tưới nước cho cây cảnh của lớp. Thế nào? Bạn muốn 2 tội tăng thành 3 tội?"

"... Hai... hai tội thôi...!"

"Vậy mới tốt chứ!"

Cô nàng lúc này cười tươi, nhìn có chút kiêu kì, hất mặt, nhưng không thể phủ nhận cô nàng nói chuyện rất sắc bén. Nhìn sang thằng bạn mặt mày teo héo, Trần Văn Phong có chút không nhịn được mà bụm miệng cười.

Nhưng lúc này, âm thanh của cô nàng lại vang lên. Và lần này là nhắm vào hắn!

"Cười cái gì? Rủ rê bạn học nói chuyện, cộng thêm vào trễ. Bạn cũng hai tội. Phạt trực nhật lớp một tuần!"

"..."

Trần Văn Phong im lặng lại. Trong lòng lại một trận dở khóc dở cười. Này có phải cái người ta gọi là nằm cũng trúng đạn?

Nhưng dù sao hắn cũng muốn làm một cái học sinh ngoan ngoãn trong mắt phụ huynh a! Ít gây phiền phức là tốt nhất. Vì vậy, hắn cười gật đầu, nói:

"Ừm, mình đã biết."

"Mà khoan!"

"Còn chuyện gì nữa?"

"Đầu tóc bạn..."

Cô nàng nhíu mài lại, nói:

"Dài quá, vậy là vi phạm nội quy. Phạt thêm: tưới nước cho cây cảnh của lớp một tuần!"

"Ách...?"

"Sao? Có ý kiến?"

Cô nàng nhướng mài hỏi.

"... Không có...!"

"Vậy thì tốt!"

Cô nàng lúc này mới dượm bước quay đi, nhưng cũng không quên nói:

"Cái đầu tóc của bạn quá dài, đó là vi phạm nội quy, nên cắt ngắn đi. Nếu lần sau mà để tôi nhìn thấy nữa, cẩn thận không chỉ bị phạt mà coi chừng tôi lấy tông-đơ cắt giùm đấy!"

"..."

Lần này Trần Văn Phong thật sự im lặng, không còn gì để nói về... cô nàng lớp trưởng này nữa rồi.

Còn thằng bạn thì ngồi một bên cười hả hê, sau đó vỗ vai hắn mà nói một câu thắm thiết:

"Tao nói rồi, mày thấy không? Biệt hiệu "con gà mỏ sắt" của nhỏ đâu phải hư danh đâu! Vậy nghen, anh chúc chú may mắn, lên đường bình an! Há há há!!!"

Trần Văn Phong dở khóc dở cười nhìn thằng bạn cười mà không dám cười lớn, cái tay bụm cái miệng, mắt thì láo liêng nhìn ngó xem có bị ai phát hiện không. Trần Văn Phong nhẹ lắc lắc đầu nói:

"Mày nói tao mà không xem lại mày, bộ dạng tức cười đó định chọc cười tao à? Mày còn không phải rất sợ lớp trưởng hay sao mà nói tao?"

"Mày nói gì???"

Lâm Vũ như mèo bị dẫm phải đuôi, la lên.

"Lâm Vũ! Im lặng! Bộ bạn muốn tôi ghi bạn thêm một tội nữa hả?"

Tiếng cô nàng lớp trưởng từ ngoài cửa lớp truyền vọng vô. Khiến Lâm Vũ không dám ho he gì nữa.

Trần Văn Phong cười lắc lắc đầu, trên mặt là một bộ bất đắc dĩ. Nhưng trong lòng hắn hiện tại lại rất vui sướng.

Trường học! Hắn lần nữa bắt đầu một cái nhân sinh, nơi này là nơi bắt đầu của hắn! Cảm xúc vừa quen mà vừa lạ, khiến hắn có chút gì đó như là bồi hồi... Hắn nhẹ cong khóe môi.

Hắn đã định sẽ làm một cái học sinh tốt a!