Chương 15: Ra tay (3)

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 15: Ra tay (3)

Dương Trấn (tg: tên tên áo đen, k ns mn quên) cảm thấy một cỗ áp lực tử vong kéo tới, trong mắt hắn, Trần Văn Phong chẳng khác nào một bức tượng đá khổng lồ mà hắn không cách nào vượt qua được.

Không khí như bị đè nén, khiến hắn không dám thở mạnh, thần kinh hắn như một sợi dây thun bị kéo căng, các giác quan của hắn cũng càng mẫn cảm hơn, thính giác của hắn cũng dễ dàng nghe rõ liên hồi trống ngực của chính mình.

Thời gian càng trôi qua, thần kinh hắn một hồi lại một hồi căng ra.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được ai ngoài ông chủ - người đứng đầu Hắc Vân tổ chức - lại làm cho hắn cảm giác áp lực lớn như vậy khi đối diện!!!

Chợt, hắn nghe thấy tiếng thở dài, cùng một đoàn ánh sáng nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của người đối diện.

Ánh mắt hắn thu nhỏ lại trong thoáng chốc. Hắn chợt nhớ đến thảm trạng của thuộc hạ mình... Máu thịt be bét... Mùi cháy khét...

Vốn dĩ khi gia nhập trở thành thành viên của Hắc Văn tổ chức, ai cũng đã chuẩn bị tâm lý phải đối mặt với cái chết. Nhưng đột nhiên hôm nay, Trần Văn Phong cho hắn một cái ấn tượng lớn như vậy về tử vong... Hắn mới nhận ra rằng tấm lý chính mình cũng không phải vững vàng đến độ có thể đối mặt tử vong mà không sợ hãi... Đúng! Hắn hiện tại sợ hãi! Hắn không muốn chết!!!

Ngay khi đoàn ánh sáng cách hắn càng lúc càng gần, hắn không nhịn được hét lên:

"Khoan... Khoan đã!!!"

Đoàn ánh sáng như vật có linh tính, nhanh chóng bay trở về lòng bàn tay của Trần Văn Phong. Trần Văn Phong lúc này nhàn nhạt hỏi:

"Ngươi còn chuyện gì sao?"

"Ta... Ta...!"

Dương Trấn không khỏi ngồi bịch xuống đất, hắn cảm giác như mình mới đi dạo một vòng quỷ môn quan rồi trở về với mặt đất vẫn chưa kịp hồi phục thần kinh từ trạng thái dây thun căng chặt đến độ có thể bị đứt mất bất cứ lúc nào đột nhiên mất lực tác động mà co rụt lại.

Nhưng rất nhanh hắn liền nói:

"Là... Là bọn ta có mắt mà không có tròng, thấy núi không biết Thái Sơn chọc giận các hạ! Ta... Ta đảm bảo nếu các hạ tha cho ta một mạng sau này ta sẽ hậu tạ, sau này chỉ cần thấy các hạ sẽ đi đường vòng, sẽ không lại có mắt không tròng chắn đường các hạ!"

Rồi như sợ Trần Văn Phong không tin, hắn lại nói:

"Chỉ cần các hạ tha cho ta, Hắc Vân tổ chức gặp các hạ sẽ đãi như khách quý, nếu có việc gì đó không giải quyết được cũng có thể tìm đến Hắc Vân tổ chức! Vàng bạc, địa vị, mĩ nhân Hắc Vân tổ chức đều có thể cho các hạ!!!"

"Hể? Mạng của ngươi xem ra rất đáng giá ha?"

"Dương Trấn ta là 1 trong 5 vị giáo đầu của Hắc Vân tổ chức! Nên nếu các hạ tha cho ta một mạng..."

Dương Trấn lúc này đang bị nỗi sợ chi phối, chỉ biết thao thao bất tuyệt kể ra những giá trị mà bản thân có hòng để Trần Văn Phong tha chết cho chính mình nên hắn cũng vì thế mà bỏ qua ánh mắt đầy vẻ giễu cợt của Trần Văn Phong.

Trần Văn Phong nhìn người đang co rúm đầy sợ sệt trước mặt mình, ánh mắt từ chế giễu trở về vẻ nhàn nhạt. Cũng không ai biết rõ hắn hiện tại đang cái nghĩ gì.

Chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói:

"Xem ra đây là lời mà ngươi muốn chăn chối nhỉ?"

"Các hạ nói c..."

Dương Trấn nghe đến, vội ngẩn đầu lên. Nhưng vừa ngẩn đầu lên hắn đã phát hiện chính mình đang bị lửa đỏ bao bọc lấy.

Cảm giác bỏng rát đến tận xương cốt là lần đầu tiên hắn trải qua. Không nhịn được mà hét thảm một tiếng:

"Aaaaa!!!!"