Chương 4: Trở Về

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 4: Trở Về

Sau khi đắc đạo đăng tiên trở thành tiên vương, dung nhan già nua lúc trước của hắn lấy tốc độ nhanh nhất hồi phục lại vẻ tươi trẻ, những nét nhăn trên gương mặt bắt đầu tiêu biến, mái tóc bạc trắng dài của hắn cũng biến lại thành một đầu tóc đen, cơ thể yếu nhược, gầy trơ xương, làn da nhăn nhúm cũng bắt đầu được đổi mới lại, từng thớ thịt như được hồi sinh trở nên đầy đặng, làn da nhăm nheo cũng biến mơn mởn. Cơ thể nhờ vào tiên khí đã được cải tạo một cách triệt để, ngay cả chân nguyên nội đan trong cơ thể cũng được thay thành tiên nguyên nội đan, nó như hòa nhịp với thiên địa vạn vật, không cần Trần Văn Phong tự mình vận chuyển công pháp, nó cũng tự mình hấp thu tất thảy linh khí chuyển biến thành tiên khí, có khi còn nhanh hơn so với lúc hắn còn là một cái Luyện Hư hậu kỳ vận công hấp thu nữa.

Trần Văn Phong khép hờ mắt, cảm nhận cỗ lực lượng chảy xuôi khắp cơ thể, tay hắn bất giác nắm chặt thành đấm. Hắn cuối cùng có thể trở về nhà rồi!

Nở một nụ cười tươi, Trần Văn Phong phất nhẹ tay áo, Trên thiên không liền xuất hiện một khe nứt không gian.

Trần Văn Phong lăng không mà đi, cho đến khi đến trước vết nứt thì dừng lại.

Trần Văn Phong chậm ngoáy đầu nhìn lại. Nơi đây chôn vùi ta một đoạn thanh xuân, nhưng cũng đem đến cho ta một đoạn hồi ức đẹp...

Haizz...! Trần Văn Phong nhẹ thở dài một tiếng.

Trần Văn Phong hắn vốn không phải người nơi đây, hắn đến từ một thế giới khác, nơi mà người ta gọi là Trái Đất. Hắn đến được đây chỉ do "cơ duyên xảo hợp" mà thôi...

Còn nhớ, lần đầu đến nơi này do "cái bang" lão nhân bắt hắn nhận lão làm sư phụ mà bị đem đến đây.

Lúc đó hắn dẫy nẫy đòi về nhà, cho đến tận bây giờ, trải qua mấy trăm ức năm tôi luyện, trải qua bao chuyện thăng trầm, vui buồn,... hắn vẫn một lòng muốn trở về... Nhưng bây giờ, khi sắp trở về hắn lại thấy nhớ...!

Con người quả là một dạng phức tạp a...! Trần Văn Phong cười khổ nghĩ.

Sau đó hắn nhẹ lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Hắn muốn trở về, hắn hiện tại chỉ biết mình muốn trở về là được rồi.

Nở một nụ cười, như một lời giã từ của hắn. Trần Văn Phong ung dung, không chút vươn vấn bước vào khe nứt không gian.

Tu chân giới, chào mi...!

...

Trái Đất, năm 20xx.

Buổi sáng, xe cộ ngoài đường đã tấp nập, từng căn nhà cao tầng nằm sang sát nhau, tiếng nói cười rộn rã của con người. Đây rõ là báo hiệu nhịp sống nơi phố thị để bắt đầu một ngày mới.

Trong một ngôi nhà cấp bốn bình dân, nằm trong một con hẻm, cách đó không xa là một khu chợ nhộn nhịp người.

Lúc này một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên đang đứng trong bếp làm nữa sáng.

Bà nhìn đồng hồ, ngó thấy đã 6h 30, mài bà hơi nhíu lại, miệng nhẹ lẩm bẩm:

"Con với chả cái! Giờ đã 6h30 rồi mà còn chưa chịu thức! Bộ định nghĩ học chắc?"

Chợt, lúc này một giọng nói từ sau lưng bà vang lên:

"Mẹ à! Con mới về hồi tối thôi mà, còn chưa ngủ đủ nữa... Oáp!"

Người phụ nữ quay đầu nhìn lại, trước mặt bà là một thiếu niên tuổi chừng 17, khuôn mặt vẫn còn chút non nớt, hắn còn hồn nhiên lấy tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, trên thân mặt bộ đồng phục áo sơ mi trắng, quần tây dài, trên túi áo còn đính cả phù hiệu. Và người thiếu niên trước mặt này đích thị là đứa con trai quậy phá của bà.

Không biết là nó gặp chuyện gì mà khi bắt đầu nghỉ hè lớp 10, nó đi biệt tích suốt 2 tháng trời. Khiến bà và chồng lo lắng, khóc hết nước mắt. Sợ nó bị người xấu dụ dỗ, bị bắt cóc... Nhưng ngay cả khi báo công an, người ta cũng chẳng tìm được.

Cho đến ba ngày trước, người ta tìm thấy nó nằm dài trên bãi cỏ công viên, trên thân mặc đồ cổ trang, tóc dài. Lúc đầu ai cũng tưởng là diễn viên nào đó đi lạc, cho đến khi nhìn kĩ lại thì hóa ra đó là thằng Phong, con bà!

Lúc nó bị cứu tỉnh thì nó nói là nó không nhớ gì hết, nó chỉ nhớ là bị một ông lão ăn mài dẫn đi đâu đó, còn lại đều không nhớ.

Do nghi ngờ đây là cuộc bắt cóc có tổ chức, cảnh sát tạm giữ nó lại hỏi này nọ nhưng kết quả vẫn vậy, ngay cả liên hệ với bác sĩ khoa thần kinh cũng không tìm được manh mối gì. Cuối cùng mới trả nó về cho ông bà vào tối hôm qua.

Bây giờ, nhìn thấy đứa con "đi lạc" cuối cùng trở lại bên mình, bà cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Con nào chẳng là con, dù nó nghịch phá thế nào vẫn là con của bà, là bà rứt ruột đẻ ra, không thương làm sao được.

Nên lúc nghe nó nói vậy, trong lòng bà cũng cho qua, nhưng ngoài miệng vẫn răn:

"Hừ! Biết vậy mà còn không nên thân, đi lang thang 2 tháng trời! Lần sau mà còn thế, chắc đi luôn không còn thấy đường về!"

"Vâng vâng vâng! Mẹ yêu dấu! Con hứa là không đi bỏ mẹ vậy nữa đâu! Con nhớ mẹ quá à!"

Trần Văn Phong vòng tay ôm vai mẹ hắn cười hì hì.

"Chỉ giỏi nịnh!"

Mẹ hắn cười cú nhẹ đầu hắn một cái:

"Được rồi, đi ra còn để mẹ làm bữa sáng! Hôm nay là khai giảng, không được trễ học, nghe chưa?"

"Yes madam!"

Hắn đưa tay đặt mếp trán, làm một động tác chào chuẩn quân đội chọc cười mẹ hắn rồi ra khỏi bếp.

Ra đến ngoài, Trần Văn Phong hít sâu một hơi không khí cho đến khi lòng ngực cảm thấy căng tràn mới thở ra.

Hắn đích thật đã trở về rồi! Trần Văn Phong đứng ngây ngô cười. Đã đắc đạo đăng tiên, trở về nơi này, Trần Văn Phong không còn cảm thấy tham muốn nào hơn.

Xem ra bắt đầu một lần nữa nhân sinh, làm một người bình thường, làm một học sinh bình thường rất không tệ chút nào! Trần Văn Phong cười nghĩ.