Chương 11: Bí Mật - Thế Giới Quan Lần Nữa Mở Ra (2)

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 11: Bí Mật - Thế Giới Quan Lần Nữa Mở Ra (2)

Đứng suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ được gì, Trần Văn Phong quyết định trở về nhà.

Mình ra ngoài lâu quá, giờ đã 7h30 rồi, nếu trễ tới 8h thế nào cũng bị la. Trần Văn Phong đã nghĩ thế, nên hắn cũng dẹp mớ suy nghĩ vẩn vơ trong đầu kia đi. Dù sao cũng chưa chắc chắn, tạm thời không nghĩ nữa đi?

Trần Văn Phong nhẹ lắc lắc đầu, chân nhẹ cất bước đi.

Hắn thả bộ chậm gãi đi trở về, đôi líc lại nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, nhưng càng đi, hắn lại càng cảm thấy có điểm quái dị.

Không khí ở đây yên tĩnh hẳn, không có cả tiếng ồn ào của con người hay côn trùng, ngay cả tiếng gió, tiếng rì rào của cỏ cây cũng không có.

Trừ phi...

Trần Văn Phong nhíu mài, lòng hắn đã đưa ra một giả thuyết không tưởng. Nhưng sau đó hắn lại lắc đầu phủ định. Đó bất quá cũng chỉ là giả thuyết mà không phải thật. Có lẽ, mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng khi đi được một đoạn, một tiếng "Rầm!!!" lớn truyền vào tai hắn.

Trần Văn Phong thân hình khẽ động, ngay lặp tức thân ảnh của hắn liền biến mất khỏi vị trí đó.

Cách vụ trấn động một khoảng, trong bụi cây, xuất hiện thân ảnh của Trần Văn Phong. Hắn yên lặng theo dõi sự việc đang diễn ra trước mặt.

Con ngươi của hắn không khỏi thu nhỏ lại. Bởi ngoài 5 người mặt áo đen hắn không biết thì đứng đối diện bọn họ liền là gia đình ba người cô bé lúc nãy. Nhất là khi nghe đến cuộc đối thoại giữa họ!

"Lí Minh Trí, Tô Ngọc Tuyết! Các người đã không còn đường để trốn, mau giao con bé cho bọn tôi. Ít nhất, hai người sẽ được toàn mạng!"

Tên cầm đầu trong bọn người áo đen nói. Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía cô bé đang được bế trong tay người mẹ.

"Đừng hòng! Bọn ta sẽ không giao con gái mình vào tay bọn xấu các ngươi!"

Chưa để chồng mình nói câu nào, người vợ đã vội lên tiếng. Ánh mắt nàng lúc này ánh lên vẻ quật cường, sắc bén.

"Các người..."

Có vẻ tên cầm đầu hơi ngạc nhiên trước hành động này của người mẹ, nhưng hắn không ngạc nhiên lâu, giọng hắn liền chuyển sang đậm mùi sát khí, xen lẫn có cả ý cười:

"Ái chà! Xem ra các người "rượu mời không uống muốn uống rượu phạt" nha! Được! Nếu đã vậy đừng trách bọn ta "thủ hạ bất lưu tình"! Nghe lệnh ta, tất cả! Lên!"

"Dạ!"

Âm thanh vừa dứt, bốn người áo đen tốc độ như một tia chớp lao nhanh về phía người mẹ. Nhưng đáng tiếc lại bị cản lại.

Lí Minh Trí cười rằn một tiếng, nói:

"Muốn đụng đến vợ con ta? Trước tiên phải bước qua xác ta cái đã!"

Vừa nói, lực lượng trong cơ thể Lí Minh Trí lặp tức được vận khởi lên. Lực lượng khuếch tán truyền đến hai tay hắn, chúng tạo thành hai quả cầu nhỏ xoáy tròn với tốc độ chóng mặt, từng trận linh khí cuồng cuộn theo tốc độ quay của quả chảy vào trong, lấy cái nhìn bằng mắt thường ta cũng có thể dễ dàng thấy chút to dần lên.

Để rồi, đến một mức độ nào đó, quả cầu không hấp thu linh khí nữa, Trần Minh Trí lúc này liền ném chúng về phía đám người người áo đen, tạo ra một trận nổ cực lớn, khói bụi, đất đá theo đó bay lên mịch mù.

Nói thì có vẻ chậm, nhưng thực tế diễn ra cũng chưa tới mấy giây đồng hồ.

Như cùng lúc, đám người áo đen đồng loạt tránh được, nhưng bị dư trấn đẩy ra xa, phun vài ngụm máu vì nội tạng bị thương tổn không phải không có.

Ít nhất, những người thực lực mạnh còn có thể đứng nguyên vị trí, như tên cầm đầu chẳng hạn. Hắn đứng đó cười vỗ vỗ tay.

"Ha ha ha! Toái Công Đạn! Chiêu thức thành danh không hỗ danh là chiêu thức thành danh! Ta thật sự khâm phục! Bất quá..."

Nói đoạn, hắn chuyển sang cười tàn nhẫn:

"Chí có bấy nhiêu thì ngươi không thắng nỗi ta đâu!"

"Không thử sao biết được!"

Lí Minh Trí bẻ khớp xương rồi làm động tác mời, nói:

"Ngon, nhào vô đánh một trận!"

"Khá! Khá lắm!"

Tên cầm đầu cười rằn, tay hắn mở ra, ngay lặp tức, trên tay hắn liền xuất hiện một mảnh băng mỏng hình con thoi, có hai đầu nhọn hoắt như lưỡi kiếm, dài ước chừng 10 cm, nó xoay vòng, lơ lửng trên tay hắn.

Băng Linh Căn?

Trong đầu Trần Văn Phong ngay lập tức xuất hiện cụm từ này, nhưng sau đó hắn lại phủ định. Không phải, mảnh băng đó không chứa linh khí, hiển nhiên không thể là do Băng Linh Căn tạo ra. Mặt khác, lấy nồng độ linh khí trên Trái Đất là rất khó tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ Kì để có thể ngưng khí thành băng, trừ khi là thiên tài hoặc vận khí cực tốt đạt được thiên tài địa bảo hoặc công pháp cực tốt mới có thể tu luyện đến Trúc Cơ Kì ở độ tuổi này, còn không thì cả đời chưa chắc đạt đến trình độ đó.

Mà... việc tên này có thể ngưng khí thành băng như vậy chắc chắn là do một số bí kĩ nào đó...! Trần Văn Phong âm thầm nghĩ.

Đồng thời lúc này, trận đánh cũng bắt đầu diễn ra...