Chương 9: Ấm Áp Gia Đình

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 9: Ấm Áp Gia Đình

Trần Văn Phong vừa vào phòng bếp liền ngửi được mùi thức ăn thơm phức.

Trên cái bàn gỗ tròn để giữa bếp, ngồi nơi đó là một người đàn ông đang đọc báo, còn người phụ nữ thì đang dọn cơm, hai người cười nói với nhau. Không khí giữa vợ chồng hai người hòa hợp mà ấm áp.

Khiến Trần Văn Phong không nhịn được mà cong cong khóe môi. Đây là cha mẹ của hắn, nơi này là gia đình của hắn!

Đang lúc nói chuyện với chồng mình, Mai Lan, mẹ hắn, thấy con bà đang đứng trước cửa phòng bếp tủm tỉm cười nhìn hai người. Bà mới quay qua nói:

"Phong, còn đứng đó làm gì? Nhanh ngồi vào bàn ăn tối này!"

"Vâng!"

Hắn tươi cười đáp, thuần thục tiến tới ngồi vào bàn.

Nhưng vừa ngồi vào bàn, Trần Văn Phong đã bắt gặp không khí trên bàn có chút không đúng, có chút nặng nề...

Quả nhiên, Trần Văn Minh, cha hắn, đã nói:

"Mày đã đi đâu 2 tháng nay? Tao không nghĩ chuyện của mày đơn giản như vậy đâu, khai thật đi!"

Trần Văn Phong giật mình, vừa quay đầu nhìn lại, hắn liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của cha hắn. Một trận rét lạnh chợt xẹt qua lưng hắn, hắn biết cha hắn là người khá nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt như thế nhìn hắn.

Không lẽ cha nhận ra cái gì rồi? Trần Văn Phong quay đầu đi chỗ khác, trán hắn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Giọng hắn trở nên có chút lí nhí, không quá rõ ràng:

"Con... con..."

"Anh thôi đi!"

Chợt lúc này, giọng mẹ hắn vang lên:

"Mau thu lại cái ánh mắt đó! Anh không thấy con trai đang sợ run lên hay sao?"

Cha hắn không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn hắn, như thể không muốn bỏ sót bất kì hành động nào của hắn.

Điều này càng khiến Mai Lan lo lắng hơn, nhưng không nói thêm gì. Ít nhất, bà biết chồng mình tự biết cân nhắc.

Từng giây phút chậm rãi trôi qua, Trần Văn Phong mồ hôi ra càng lúc càng nhiều, gần như ướt đẫm cả gương mặt hắn. Hắn không biết, hiện tại sắc mặt của hắn đã trắng bệch, không còn giọt máu.

Hắn rụt đầu xuống, không muốn phải đối mặt với ánh nhìn của cha hắn thêm nữa. Bởi hắn sợ! Hắn sợ cha hắn phát hiện dị thường nơi hắn, hắn sợ những thứ không tưởng nơi mình sẽ dọa sợ cha mẹ hắn, và... hắn sợ chính mình nhịn không được mà nói ra bí mật, hắn không muốn bí mật của mình bị lộ ra!

Nhìn đứa con trai cúi gằm mặt xuống, mặt mài tái mét trước mặt, Mai Lan cảm thấy tim mình chợt nặng, bà lo lắng nhìn qua chồng mình.

Trong giờ phút này, Trần Văn Phong chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại có thể dài như vậy, cứ như một giây là cả hàng thế kỉ...

Chợt lúc này, Trần Văn Minh nhẹ thở dài, thu hồi lại tầm mắt. Ông dùng tay mình nhẹ đặt lên đầu Trần Văn Phong mà xoa tóc hắn, nói:

"Được rồi, cha không hỏi nữa, con cũng không cần phải cố gắng trả lời..."

Nói đoạn, ông quay nói với vợ:

"Được rồi, em dọn cơm đi, cả nhà mình ăn cơm."

"Ừ, tôi biết rồi...!"

Mẹ hắn nhẹ đưa tay gạt đi giọt lệ trên khóe mắt, cười một tiếng, rồi quay người vào trong bưng cơm ra.

Trần Văn Phong lúc này mới ngẩn đầu lên, nhỏ giọng kêu:

"Cha..."

"Cha biết, con đã vất vả quá rồi...!"

Cảm nhận được cái xoa đầu đầy ấm áp, tiếng vỗ về, tuy Trần Văn Phong có chút khó hiểu ánh mắt tang thương cùng lời nói kia của cha hắn, nhưng lúc này Trần Văn Phong ngược lại cảm thấy an tâm.

Mẹ hắn cười xới một chén cơm thật thơm ngon và đầy ấp đưa đến trước mặt hắn mà nói:

"Này, của con. Coi như là phần thưởng vì đã dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa!"

Hắn cười đáp:

"Cảm ơn mẹ nhiều! Con yêu mẹ nhất luôn!"

"Hì, nịnh vừa thôi! Thôi, lo ăn cơm đi ông tướng!"

"Dạ!"

Trần Văn Phong"dạ một tiếng rõ to rồi nhìn sang cha hắn. Nhẹ giọng nói:

"Cha, dùng cơm...!"

"Ừm, ăn cơm đi."

Trần Văn Minh cười, vỗ nhẹ đầu hắn một cái, nói.

Không khí nặng nề lúc nãy giờ đã biến mất, thay vào đó là không khí ấm áp vốn có của một bữa cơm gia đình đúng nghĩa.

Trần Văn Phong cảm thấy lòng chợt nhẹ nhõm, chợt thoải mái. Hắn biết cha hắn lúc nãy làm vậy là quan tâm hắn, lo lắng cho hắn nên hắn sẽ không trách ông ấy.

Thương cho roi cho giọt, ghét cho ngọt cho bùi. Hắn hiểu đạo lí này.

Huống chi, cha hắn lúc nãy chỉ là thương bằng "cảnh cáo" mà không phải thương bằng... "cho roi".

Theo hắn xem ra, cha hắn làm vậy vẫn còn... nhẹ chán!