Chương 10: Bí Mật - Thế Giới Quan Lần Nữa Mở Ra (1)

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 10: Bí Mật - Thế Giới Quan Lần Nữa Mở Ra (1)

Trần Văn Phong sao khi ăn xong, hắn không ở yên trong nhà mà xin phép cha mẹ ra ngoài đi dạo.

Mẹ hắn thì cười phất phất tay. Ý bảo: Đi đi. Còn cha hắn đang ngồi đọc báo trên sôfa, nghe thế thì nhìn hắn một thoáng rồi dời mắt trở lại tờ báo. Đại ý cũng là: Đi đi.

Vậy là, Trần Văn Phong "tung tăng, vui vẻ" chạy ra khỏi nhà. Nhìn đồng hồ đeo tay, thấy mới 6h30, Trần Văn Phong quyết định ra công viên ngắm... đài phun nước!

Khục! Cái này là tại hắn khi còn ở Tu Chân giới, lâu quá chưa được ngắm qua đài phun nước trong viên nên giờ thấy nhớ thôi!

(Tg: Chứ không phải tác "trẩu tre" thích ngắm đài phun nước mới đưa vô đâu à nha! =")))

Nhìn đám nước từ thiết bị phun nước trong bồn phun bắn lên không trung, những cột nước nhìn màu sắc do tán xạ từ những chùm đèn trong bồn. Trần Văn Phong cảm thấy hết sức thỏa mãn mà nhìn chăm chú.

Đã bao lâu...? Hắn không nhớ nữa...! Hắn chỉ nhớ lần hắn đến công viên là lúc hắn còn rất nhỏ, và thứ đầu tiên hắn nhìn thấy lại chính là cái đài phun nước.

Nhìn từng cột nước đầy màu sắc chỉ được bắn lên vào mỗi buổi chiều tối khiến không gian đang ngặp trong ánh sáng như rực rỡ hẳn lên, từng làn hơi nước theo gió phất qua mặt làm người cảm thấy mát mẻ, tinh thần sảng khoái hơn.

Trần Văn Phong ngồi dựa vào băng ghế đá, mắt dõi về hướng đài phun nước đang bắn lên từng cột nước, đôi lúc lại thay đổi thành từng màng phun khác nhau. Tất cả các màn đều duy trì khoảng 5 phút lại thay đổi, tạo thành một chuỗi phun tiếp nối nhau. Như thể một nàng vũ công xinh đẹp đang thực hiện một vũ khúc của mình vậy.

Từng dòng người qua lại trong công viên, không phải là những ông bà lão đi tập dưỡng sinh thì cũng là một đám trẻ con hay thanh niên ra đây chơi thể thao. Đôi khi lại có một vài cặp vợ chồng đi ngang qua, tay dắt con trẻ, miệng nói cười vui vẻ. Nhưng dường như, không có mấy ai là để ý mà ngắm nhìn đài phun nước cả.

Cũng phải, đài phun nước đã sớm cũ kĩ rồi, không được vài năm nữa liền sẽ bị tháo dỡ xây lại...?

Trần Văn Phong ngồi nhìn đến ngẩn ngơ. Lòng không khỏi chợt nghĩ miên man.

Cái xinh đẹp theo thời gian rồi cũng phai tàn, có thể ngay thời khắc đẹp đẽ nhất người ta sẽ nhớ tới nó, nhưng sau khi thời gian trôi qua, vẻ đẹp không còn như trước mà bị phai nhạt mất liệu có ai nhớ không...?


Con người chính là như vậy, rất kì lạ mà phức tạp. Có một thứ gì đó mới mẻ luôn khiến họ thích thú, nhưng lâu dần, cảm giác càng phai nhạt... Giống như, khi người ta không có được một thứ gì, trong mắt chỉ có thứ đó là duy nhất, càng muốn đạt được. Khi nhận được kết quả của sự chờ đợi rồi, đã thành quen, sẽ không cảm thấy được sự trân quí.

Trước tâm tình muốn nâng niu, quí trọng giờ cảm thấy thật bình thường.

Sau đó, tham vọng càng tăng. Muốn nhiều hơn, muốn thứ tốt hơn nữa...

Dù là ở Tu Chân giới hay là ở nơi này. Trần Văn Phong đều bắt gặp sự giống nhau giữa chúng.

Từng phút giây... có người xem đó quan trọng hơn là tính mạng...? Vì cái gì...?

Từng phút giây... có người xem đó như vàng bạc...? Vì cái gì...?

Bất quá, hắn cảm thấy giống, nhưng lại cũng cảm thấy không giống, vì có lẽ nơi này có người thân của hắn, có bạn bè và cũng nhiều tình người hơn.

Hắn cảm thấy có chút không rõ ràng lắm. Bởi mấy trăm ức năm hắn sống ở Tu Chân giới bất quá cũng chỉ là kiến thức về cách sinh tồn ở đó, nhịp sống nơi đó không quá nhanh như nơi đây bởi tuổi thọ con người khá dài... Nó không giống ở nơi đây...!

Nơi này có pháp luật ước thúc, con người ở đây đã số đều không thể sống quá một trăm năm, con người ở đây yếu đuối hơn ở Tu Chân giới nhiều, con

Trần Văn Phong cảm thấy mình hiện tại mê man, hắn cảm thấy mình đang lạc lối trong vô định.

Chợt, lúc này một quả bóng chợt lăn đến ngay chân hắn và một giọng nói trong trẻo mà non nớt vang lên khiến hắn hồi thần:

"Anh gì ơi! Anh có thể cho em xin lại quả bóng không...?"

Trần Văn Phong ngẩn đầu lên, trước mặt hắn là một cô bé tuổi chừng chỉ mới 4, 5 tuổi. Khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, trông cô bé rất đáng yêu. Nghe cô bé hỏi mình, hắn lúc này cười nói:

"Tất nhiên là được, bóng của em nè!"

Trần Văn Phong đưa quả bóng cho cô bé. Cô bé ôm lấy bóng liền cười tươi, miệng chúm chím, nói

"Em cảm ơn anh!"

"Không có chi!"

Hắn cười nói.

"Mà anh ơi, anh ngồi đây làm gì thế?"

Cô bé tò mò hỏi.

"Anh ngồi xem đài phun nước, còn em?"

"Em đang chơi bóng cùng cha mẹ!"

Nhìn xung quanh, không thấy có ai bên cạnh cô bé, Trần Văn Phong bèn hỏi:

"Vậy cha mẹ em đâu?"

"Oa...! Em không thấy...!"

Khuôn mặt cô bé khi không thấy bố mẹ liền bắt đầu mếu khóc:

"Hu hu...! Cha mẹ em đâu rồi...! Hu hu...!"

"Coi nào, em đừng khóc! Một hồi cha mẹ em lại ngay ý mà!"

Trần Văn Phong vội vã dỗ dành.

"Thật chứ?"

Cô bé chợt nín khóc.

"Thật! Em ngồi đây chơi một chút đi, một lát cha mẹ lại ngay thôi."

Nói rồi, Trần Văn Phong ngồi nhích ra một bên, chừa chỗ ngồi cho cô bé.

"Ưm... cảm ơn anh gì ơi!"

Cô bé sau khi ngồi lên liền cười nói.

"Không có gì. À mà, anh tên Phong, em tên gì?"

"Em á? Em tên là..."

"Oanh Oanh!"

Lúc này, ba mẹ cô bé đã chạy tới. Mẹ cô bé ôm cô bé vào lòng, nói:

"Oanh Oanh, con ngoan của mẹ!"

Cô bé cũng ôm lấy cổ mẹ mà cười kêu:

"Mẹ mẹ!"

Ở bên này, cha của cô bé chìa tay ra bắt tay Trần Văn Phong mà nói:

"Cảm ơn anh bạn trẻ, cậu đã coi chừng bé giúp chúng tôi!"

"Không có gì đâu."

Trần Văn Phong cũng theo đúng cách mà nắm lấy tay của cha cô bé rồi liền buông ra.

Nhưng ngay sau đó, Trần Văn Phong có chút khựng người lại.

"À, bọn tôi có việc đi phải trước. Tạm biệt, anh bạn trẻ!"

"A...! Khoan... Khoan đã...!"

Nhưng ngay khi Trần Văn Phong định nói gì, gia đình cô bé liền đã đi mất.

Hắn lặng nhìn khung cảnh công viên đang bắt đầu kết đèn càng nhiều, trời đã tối hẳn.

Trần Văn Phong đứng yên đó, hắn hơi nhíu mài, nhẹ lẩm bẩm:

"Không thể nào...! Sao nơi này... lại cũng có chứ...?"