Chương 18: Hứa hẹn - Nguy cơ (2)

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 18: Hứa hẹn - Nguy cơ (2)

Dương Trấn như trút được nỗi lo trong lòng. Cơ thể hắn như buông bỏ chống cự, tùy ý để lửa thiêu đốt. Mà Dương Trấn lại ngay lúc này cũng không hề cảm thấy đau đớn, hắn chỉ lặng nhìn từng thớ thịt trên cơ thể bị thiêu rụi, mùi khen khét tràn vào chóp mũi, nhưng hắn dường như không cảm nhận được.

Ngay khi nhìn ngọn lửa thiêu đến phần bụng, hắn chợt hỏi:

"Ngươi không thấy ta tội ác đầy mình giết bao nhiêu lần còn chưa hết tội sao mà còn hứa giúp ta truyền lời cho con trai? Huống chi, ta lúc nãy vừa mới...."

.... Sử dụng Truy Sát đối với ngươi...!

Trần Văn Phong nhàn nhạt nói:

"Ta nói rồi: Ta giết ngươi vì thấy ngươi làm điều ta ghét, mà ta lại là thuận tiện giải quyết mà thôi. Đứa trẻ đó chẳng liên quan gì đến ta cả. Còn về..."

Nói đoạn, ánh mắt của hắn hơi ám lại, môi nhẹ nhết lên một độ cong khó lường.

"Truy Sát Lệnh...? Ta sẽ sớm tìm đến chúng thôi. Dù gì ta cũng khá ghét bị làm phiền...!"

"Ha ha, ngươi quả thật nói vậy mà nhỉ...?"

Dương Trấn chỉ nghe được nửa câu trước, nửa câu sau Trần Văn Phong nói gần như là lẩm bẩm nên hắn không nghe rõ.

Chỉ thấy hắn chợt cười, bất quá sao đó, hắn lại nói:

"Ta có thể ích kỉ yêu cầu ngươi giúp ta một việc nữa không...?"

Trần Văn Phong không nói, chỉ gật đầu.

"Vậy ta nhờ ngươi trị tốt cho con ta, mang nó rời khỏi Hắc Vân tổ chức, cho nó một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác được chứ?"

"..."

Nhìn ánh mắt đầy hi vọng cùng tin tưởng đó của hắn, Trần Văn Phong chỉ có thể gật đầu, nói:

"Được."

Dương Trấn cười thỏa mãn, cũng là lúc lửa đốt tới gương mặt của hắn, Trần Văn Phong không thể nghe được hắn nói gì, nhưng qua khẩu hình thì hẳn là: "cảm ơn ngươi".

Nhìn ngọn lửa tắt đi chỉ để lại một đống tro bụi, nhưng một cơn gió thổi liền bay đi chẳng còn sót lại chút gì.

Lúc này, Trần Văn Phong mới quay lại nói với Lí Minh Trí:

"Ta sẽ đưa 3 người rời khỏi đây."

Hắn vừa nói dứt câu, kết giới xung quanh lặp tức bị tan vỡ. Tiếng ve, tiếng lá cây xào xạt cũng trở lại bình thường, những vết tích hư hại trên mặt đất cũng biến mất như chưa từng xuất hiện qua.

"Đi thôi."

Trần Văn Phong nhàn nhạt nói. Hắn hơi vung vẩy tay áo, ngay lặp tức cả bốn người liền biến mất.

Sau một lúc, một đám người mặc bộ đồ véc đen, đeo kính râm xuất hiện tại vị trí mà Trần Văn Phong cùng gia đình Lí Minh Trí biến mất.

Họ nhìn quanh như muốn tìm kiếm có vết tích nào còn sót lại.

Một lúc sau, như không tìm được, một người mặc véc trong đám người đó nói:

"Không tìm thấy manh mối, có lẽ bọn họ đã bỏ đi. Chúng ta nhanh về báo lại thôi."

Ai nấy đều gật đầu, ngay lặp tức biến mất. Chỉ độc lưu một câu lẩm bẩm phiêu lãng trong gió:

"Chỉ hi vọng họ là bạn mà không phải thù đi...! Nếu không..."

... Thành phố này sẽ phải hứng chịu một hồi... sóng gió...!