Chương 17: Hứa hẹn - Nguy cơ (1)

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 17: Hứa hẹn - Nguy cơ (1)

Lúc này, Trần Văn Phong quay về phía "cây đuốt người" còn đang bốc cháy kia, từ từ đi đến.

"Ngươi... Ngươi muốn gì...? Aaa...!!!"

Dương Trấn thấy vậy, hơi hoảng sợ co người lại, nhưng càng như thế cơn đau càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Chỉ thấy, Trần Văn Phong nhàn nhạt hỏi:

"Nhìn tuổi tác ngươi lớn như vậy, hẳn cũng đã có vợ con rồi đi?"

Dương Trấn ánh mắt thoáng co rụt lại, vẻ sợ hãi biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng ẩn ẩn lửa giận:

"Ngươi... muốn gì...?"

"Vậy là có đi?"

Trần Văn Phong đáp lại một câu không hề liên quan.

Dương Trấn ánh mắt càng trở nên ác liệt, hắn hét lên:

"Ta hỏi ngươi muốn gì??? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám đụng đến họ ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!!!"

"Ngươi có gia đình, ngươi vì sao còn làm công việc này?"

Trần Văn Phong không để ý đến lời của Dương Trấn. Chỉ thấy hắn nhàn nhạt hỏi:

"Biết sẽ có lúc vì nhiệm vụ nguy hiểm mà chết đi, người thân ngươi sẽ đau buồn, vậy vì sao còn làm công việc này? Ngươi không yêu gia đình ngươi sao?"

Dương Trấn đột nhiên im lặng, biểu tình ác liệt chợt thu lại, ánh mắt chợt tối đi.

Trần Văn Phong cũng không nói gì, như thể đang chờ đợi Dương Trấn đáp lại.

Quả nhiên, một lúc lâu sau đó, đến khi hai chân, hai tay hắn bị ngọn lửa đốt trụi đi, mới nghe hắn từ từ nói nhỏ, nhỏ như thể hắn đang tự mình lẩm bẩm một điều gì đó:

"Sao lại không...? Nhưng nếu không làm như thế, sao con trai ta có thể được chạy chữa...? Nó bị bệnh rất nặng, hết thải cơ quan và nội tạng bên trong đều bị hắc khí xâm thực...! Nó nếu không được uống thánh thủy hằng ngày, sớm muộn cũng bị hắc khí ăn mòn mà chết! Căn bệnh đó... Căn bệnh quái ác đó như thể là một lời nguyền rủa vậy! Lời nguyền rủa đó đã cướp đi người se tơ kết tóc của ta! Rồi bây giờ nó cũng muốn cướp đi con của ta!!! Ta sao có thể đứng nhìn như vậy được? Ta không muốn phó mặc cho số phận! Ta không muốn nhìn thấy con của mình ngày ngày bị dặt vặt trong đau khổ!"

Nói đoạn, giọng hắn trở nên nghẹn ngào:

"Nó... nó đáng lí ra phải nên sống dưới ánh mặt trời, được chơi đùa vui vẻ như những đứa trẻ khác a...!"

"Vậy ngươi có lời nào muốn nói với con trai mình lần cuối không? Dù gì sớm thôi ta sẽ đến cứ địa của Hắc Vân tổ chức, nếu được ta sẽ truyền lời của ngươi cho con ngươi."

Dương Trấn im lặng một chút, mới lên tiếng, nhưng lại là câu hỏi:

"Ngươi có thể tha chết cho con của ta không...? Nó là vô tội! Nó..."

"Đứa trẻ đó chẳng liên quan gì đến ta cả."

Trần Văn Phong nghiêng nghiêng đầu nói:

"Ta giết ngươi vì thấy ngươi làm điều ta ghét, mà ta lại là thuận tiện giải quyết mà thôi."

Mặc dù Trần Văn Phong không cho ra một lời hứa hẹn nào, nhưng kì lạ lại khiến Dương Trấn an tâm.