Chương 14: Ra tay (2)

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 14: Ra tay (2)

Trần Văn Phong nhìn đám người, lấy tên áo đen kia làm cầm đầu, trước mặt. Khuôn mặt hắn thoáng hiện vẻ đăm chiêu.

Hắn không nghĩ mấy điều vượt ngoài tầm hiểu biết về khoa học lại để một tên học sinh bình thường như hắn dễ dàng gặp phải như thế... À, nếu bỏ qua việc hắn bị lão ăn mày đem đến thế giới khác sau đó đắc đạo đăng tiên, phá toái hư không trở về thế giới cũ thì quả thật hắn vẫn là một tên học sinh "bình thường" mà nhỉ? Trần Văn Phong âm thầm cười khổ. Mà hắn cũng không nghĩ tới thế giới của hắn lại có nhiều chuyện siêu nhiên xuất hiện như vậy, thậm chí những kiến thức trong sách vở cũng không tài nào lí giả được chúng.

Nếu ta ví thế giới này như một tảng băng trôi thì những kiến thức mà chúng ta biết và học được chỉ là một phần nhỏ bề nổi của tảng băng, chưa kể đến phần chìm ở phía bên dưới nó kia...

Và..., quay lại vấn đề, nếu nói Trần Văn Phong hắn có cảm tưởng gì khi đối diện với 5 kẻ trước mặt này thì là... Ừm, nói sao nhỉ...? Tuy hắn không biết cấp bậc dị năng của bọn chúng được phân chia so sánh thế nào so với các tầng, cảnh giới trong tu chân. Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều rằng:

Bọn chúng yếu ngoài sự tưởng tượng của hắn! Dù là hắn chỉ dùng 1 phần 10 sức mạnh, nhưng hắn chắc chắn mình có thể dễ dàng giết hết bọn chúng chỉ sau 3 chiêu!

À, tất nhiên chỉ có tên áo đen cầm đầu là phải cần đến 3 chiêu, chứ những tên còn lại chưa trụ được qua chiêu thứ 2 thì chắc chắn đã đi chầu ông bà rồi. Trần Văn Phong hơi thất vọng mà thở dài một tiếng:

"Haizz...!"

"Ngươi thở dài cái gì?"

Tên áo đen thấy hắn thở dài thì nhíu mài quát.

"À không có gì, chỉ là..."

Trần Văn Phong gãi đầu uể oải nói:

"Các ngươi yếu ngoài sức tưởng tượng của ta nên ta cảm thấy có chút thất vọng...!"

"Ngươi..."

Tên mặt áo đen chưa kịp nói xong thì đám thuộc hạ của hắn đã nhao nhao lên.

"Ngươi nói cái gì???"

"Hả? Ngươi lặp lại lần nữa! Ngươi nói cái gì?"

"Đúng! Ngươi dám nói bọn ta yếu ngoài sức tưởng tượng?"

"Nghe giọng của ngươi có vẻ trẻ trung, chỉ là một tiểu tử chưa gáo máu đầu định học làm mấy nhân vật chính trong mấy quyển tiểu thuyết ra hù dọa người sao?"

"Bla bla...."

"Bùm!!!"

Một tiếng nổ mạnh vang lên, khói bụi bay mịch mù, bọn thuộc hạ của tên áo cũng tan biến theo làn khói. Chỉ để lại một cái lỗ lớn lõm vào đất cùng vài mảnh thịt cháy khét còn sót lại như để chứng minh rằng cái bãi bình địa nơi đó từng xuất hiện qua bóng dáng của con người.

Lí Minh Trí cùng đang ôm chặt đứa con của mình, Tô Ngọc Tuyết, cũng không nhịn được mà há hốc mồm. Họ dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Trần Văn Phong.

Ngay cả tên áo đen kia cũng co rụt con ngươi, đầy mặt không thể tin được.

Hắn rốt cuộc là quái vật nơi nào? Tại sao lại có sức mạnh đến nhường chỉ cần một cái phất tay liền hủy diệt một đám người dị năng giả bậc 3, bậc 4???

Ngay thời khắc này, không phân biệt là tên áo đen hay Lí Minh Trí đều không khỏi có cùng một ý nghĩ này.

Bầu không khí chợt yên tĩnh đến lạ, ngay cả cô bé con cũng co rụt trong lòng Tô Ngọc Tuyết, hai mắt nhắm chặt, không dám hó hé, cũng không dám nhìn cái hố vẫn còn vươn vãi vào mẩu thịt cháy khét. Mặc dù vậy, mùi máu tanh buồn nôn vẫn từng đợt truyền vào chóp mũi, làm cô bé con sắc mặt tái nhợt, càng ôm chặt mẹ của mình.

Giữa lúc này, Trần Văn Phong chợt cất tiếng:

"A, hình như chỉ còn mỗi mình ngươi đi?"

Tuy không thấy rõ mặt mũi của Trần Văn Phong ra sao, nhưng tên áo đen biết chắc cái ánh nhìn nhàn nhạt giấu kín dưới cái mũ chùm ấy vẫn đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của chính mình!