Chương 12: Giở Trò

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 12: Giở Trò

Lí Minh Trí trên tay ngưng tụ hai quả Toái Công đạn. Dặm mạnh bước chân, lao nhanh về phía tên mặt áo đen.

Tên mặt áo đen dĩ nhiên biết rõ uy lực của Toái Công đạn, nói hắn không sợ là thật nhưng lại không thể không kiên kị được. Vì vậy, trên tay hắn cũng nhanh chóng tạo ra mấy mươi mảnh băng lao nhỏ chừng 5 cm phóng về phía trước, hòng ngăn cản Trần Minh Trí tiến quá gần.

"Trò mèo!"

Trần Minh Trí khịt mũi khinh thường một tiếng. Thân hình hắn di động càng trở nên nhanh hơn, uốn lượn như loài cá trạch, dễ dàng tránh thoát những mảnh băng lao kia.

Đồng thời, Trần Minh Trí tốc độ không hề giảm mà lao về phía tên áo đen càng lúc càng gần. Khoảng cách nhanh chóng rút ngắn còn 3m... 2m... 1m...

"Hừ!"

Tên áo đen hừ lạnh rồi cũng nhanh chóng nhảy tránh, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra, trên tay cũng không nhàn rỗi liền phóng liên tiếp mấy mươi mảnh băng lao ngăn cản.

Trần Minh Trí cũng cảm giác được khoảng cách của mình giữa đối thủ khó thể áp sát được liền cũng tùy tiện ném nhanh hai quả Toái Công đạn về phía trước, cọ sát với mấy mảnh băng lao. Tạo ra một trận xung động cực mạnh, khiến mặt đất cũng hiện lên mấy đường rạng nứt.

Trần Minh Trí có chút tiếc hận. Hắn không thể giữ chiêu quá lâu a! Nếu hắn giữ lâu được hơn một chút chắc chắn lấy thân pháp của hắn chỉ một chốc liền áp sát được đối thủ, lúc đó Toái Công đạn uy lực mới đạt đến độ tốt nhất.

Tên áo đen lúc này sắc mặt có chút âm trầm. Lúc nãy quăng ra mấy mảnh băng lao kia hắn chính là muốn thử một chút thân pháp của Lí Minh Trí.

Mặc dù việc Lí Minh Trí có thể dễ dàng tránh thoát mấy mươi mảnh băng lao của hắn là nằm trong dự định. Nhưng đó cũng đại biểu rằng việc hắn có thể mang đứa bé kia đi cũng sẽ có chút khó khăn, sẽ dễ gây chú ý. Mà tổ chức lại không muốn hành động làm kinh động đến đám người kia.

Nếu đã vậy thì...! Hắn nhẹ nở một nụ nhẹ, ánh mắt lập lòe vài tia âm hiểm. Lí Minh Trí a! Các ngươi cũng đừng nên trách ta a...!

Hắn liền cao giọng nói:

"Lí Minh Trí, ta với ngươi thực lực tương đương. Ta cảm thấy ta với ngươi đánh lâu thêm nữa cũng sẽ không có kết quả gì. Hay chúng ta đánh một đoàn quyết định đi! Để xem băng lao của ta mạnh hay là Toái Công đạn của ngươi mạnh!"

Vừa nghe như vậy, 4 người áo đen còn lại vội nói:

"Lão đại! Điều đó tuyệt đối không thể!"

Còn Lí Minh Trí nghe vậy liền ngẩn người. Tên này cũng có lúc nghãi khí như vậy?

Lí Minh Trí không khỏi ngờ vực hỏi:

"Nếu ta thắng, bọn ngươi sẽ để chúng ta đi sao?"

"Hừ! Ngươi hơi bị tự tin a!"

Tên mặc áo đen không khỏi cười lạnh một tiếng. Nói:

"Bất quá đúng như ngươi nói, nếu ta thắng bọn ta sẽ mang con bé đi, còn nếu bọn ngươi thắng... Hừ! Bọn ngươi có thể an toàn rời đi!"

"Lời nói của ngươi ta có thể tin sao?"

"Ta - Dương Trấn - nói rồi sẽ không nuốt lời."

Lí Minh Trí hơi nhíu mài cân nhắc một chút rồi nói:

"Được!"

"Kìa mình! Đừng để bị chúng lừa!"

Người vợ lúc này chợt lên tiếng ngăn cản:

"Coi chừng đó là bẫy của chúng đó! Người của Hoắc Vân tổ chức là tuyệt đối không thể tin tưởng!"

Con mụ khốn kiếp! Tên áo đen không khỏi âm thầm nghiến răng hận không thể một dao chém giết Tô Ngọc Tuyết. Nhưng vì kế hoạch, hắn vẫn vờ ung dung, nói:

"Sao hả, Lí Minh Trí? Ngươi không dám sao?"

"Có gì lại không dám!"

Lí Minh Trí thủ thế nói.

"Mình! Không được!"

Người vợ vội ngăn.

"Không sao, tôi sẽ ổn thôi. Mình hãy lo coi chừng Ngọc Linh cẩn thận đấy!"

Lí Minh Trí nở một nụ cười chấn an bạn đời của mình rồi quay mặt nhìn người mặc áo đen bằng vẻ mặt nghiêm túc, nói:

"Hiện tại có thể bắt đầu đi!"

"Có chí khí! Lí Minh Trí, ta phục ngươi!"

Dứt lời, cả hai liền lao nhanh về phía đối phương, chiêu chiêu điều nhắm ngay điểm yếu hại của nhau, nhưng so với tên mặt áo đen thì Lí Minh Trí có chút nhỉnh hơn về tốc độ di chuyển cũng như về độ chính xác. Khiến Tô Ngọc Tuyết ở ngoài cùng đứa con của hai người không khỏi vui vẻ hò reo:

"Mình ơi cố lên!"

"Cha ơi cố lên!"

Ngay cả kẻ đứng ngoài cuộc như Trần Văn Phong cũng phải than thở không thôi.

Quả thật hảo tốc độ, hảo võ công, dễ dàng né tránh cùng gây khó dễ đối thủ a! Nhưng... Trần Văn Phong thoáng nhíu mài, cười nhạt. Tên áo đen kia cũng không phải hạn người tốt lành gì a! Biết rõ mình sẽ ở vào thế thất bại mà vẫn lựa chọn dạng quyết đấu này, hẳn là có tính toán đi!

"Uỳnh!!!"

Bỗng một tiếng động mạnh vang lên.

"Á á á á!!!"

Sau đó là tiếng la thất thanh của người vợ:

"Mình ơi! Mình!!! Tỉnh lại đi mình ơi!!!"

"Cha ơi!! Hu hu hu!!! Cha ơi tỉnh dậy cha ơi!!!"

Chỉ thấy người vợ cùng đứa con hốt hoảng cúi xuống lay lay người chồng, người cha đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, miệng không ngừng trào máu tươi.

Tô Ngọc Tuyết trừng lớn ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, chòng chọc nhìn về phía tên áo đen, nghiến răng nói:

"Tên khốn nhà ngươi quả nhiên dùng thủ đoạn!!!"

Nếu không phải tên khốn này giở trò ném mấy trăm mảnh băng lao về phía hai mẹ con hai người thì chồng nàng đã không phải phân tâm đi cản mấy mảnh băng lao để rồi bị tên này giáng cho một chưởng khiến bị thương nặng như vậy.

"Hắc! Hắc! Thắng làm vua, thua làm giặc. Đạo lí này mà các người còn chưa rõ? Không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích chính là cách làm của tổ chức."

Tên áo đen cười mỉa mai, nói:

"Có trách thì chỉ có thể trách chồng ngươi quá ngu ngốc, dễ tin người a!"

"Hừ!!! Chồng ta là một người chính trực, thẳng thắng nào giống phường gian manh, xảo trá, mất hết nhân tính như bọn người các ngươi!"

"Nói nhiều vô ích, hiện tại liền giao đứa bé cho bọn ta rồi ta sẽ cho các người một cái chết êm ái..."

"Đừng có mà mơ! Phi!"

Người vợ nhổ một ngụm nước bọt vào mặt tên áo đen, nói:

"Bọn ta thà liều chết chứ không để các ngươi được như nguyện đâu!"

Vừa nói dứt câu người vợ hai tay ngưng tụ chưởng lực liền lao mình như một mũi tên về phía tên áo đen.

"Nữ nhân không biết sống chết!"

Tên áo đen cả giận, hai tay ngưng tụ ra trăm mảnh băng lao sắt nhọn phóng về phía người vợ.

Trần Văn Phong nắp trong bụi quan sát không khỏi khe khẽ thở dài. Xem ra mình không giúp không được a!