Chương 13: Ra tay (1)

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 13: Ra tay (1)

"Oành!!!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, theo đó là một lớp khói bụi dày đặc lấy nơi phát sinh tiếng nổ làm tâm điểm lan tỏa ra xung quanh.

"Khụ... khụ...! Mẹ... mẹ ơi! Mẹ!!!"

Cô bé con vừa ho sặc sụa vừa sợ hãi kêu to.

Lí Minh Trí một tay ôm ngực, một tay chống xuống đất. Tuy mỗi cử động lại khiến toàn thân ông đau đến run rẩy, miệng không ngừng ho ra máu tươi, ông vẫn kiên trì chống đỡ chính mình, giương mắt nhìn về phía làn khói.

Lí Minh Trí cảm nhận được chưa bao giờ sự sợ hãi trong ông lớn như lần này. Nếu như Tuyết Nhi... Mài ông nhíu lại, bờ môi run rẩy, ông nhắm chặt mắt.

Cô bé con sợ hãi chạy đến ôm cánh tay cha mình lay lay nhẹ.

"Cha ơi...! Mẹ con... mẹ con không sao hết phải không cha...?"

Tên áo đen nghe thế liền phá lên cười ha hả:

"Ha ha ha!!! Con nhóc, ngươi nghĩ mẹ ngươi bất quá là luyện khí kỳ tầng 7 mà đòi đấu lại một dị năng giả bậc 5 như ta? Thật là mơ mộng hảo huyền! Ha ha ha!!!"

"Ngươi...!!! Khụ... khụ...!"

Lí Minh Trí nhìn thấy con gái mình vì lời nói của tên áo đen hù dọa đến xanh mét mặt mài liền không nhịn được tức giận kêu lên một tiếng. Hậu quả là Lí Minh Trí vừa mới bình ổn khí lưu đang chạy loạn lần nữa bộc phát dẫn đến ho ra máu.

"Cha!!!"

Cô bé con sợ hãi hét lên.

"Ha ha ha!!!"

Tên áo đen cười một điệu cười khoái trá, hướng về phía cô bé con ngoắc tay, nói:

"Nào, con nhóc! Mau lại đây, mẹ ngươi hiện tại xong đời rồi, nếu ngươi muốn cha ngươi không chết thì mau đi với bọn ta, nếu không...."

"Nếu không thì thế nào?"

Một âm thanh mang vẻ bỡn cợt vang lên.

"Kẻ nào???"

Tên áo đen cảnh giác, hơi lùi lại phía sau, quát:

"Kẻ nào mau ra đây!!! Đừng có trốn trốn núp núp giả thần giả quỷ!!!"

"Haizz...! Đúng là tên gian xảo mà không lắp não!"

Giọng nói ấy lại vang lên, kèm theo đó là tiêng thở dài vẻ tiếc nuối:

"Ta chẳng phải đang đứng trước mặt ngươi hay sao?"

Làn khói lúc này cũng tan đi lộ ra hai bóng người một người là Tô Ngọc Tuyết và đứng chắn trước bà là một người khoác trên mình một cái áo choàng đen kín mít, nó giấu đi cả khuôn mặt của kẻ đó, không để lộ một góc cạnh nào, khiến người khó lòng phân biệt được diện mạo của hắn. Hai bên vai là hình hai chiếc đầu lâu ngậm lấy hai đoạn lụa tím viền bạc được thiết kế trông như hai chiếc ca vát. Hai ống tay áo trong có vẻ không được thêm thắt gì, nhưng thật kì lạ khi hắn khẽ lay động cổ tay, hai ống tay áo lại lấp lánh hai màu vàng và bạc, y như những hạt cát trên sa mạt đang phát ra ánh sáng lấp lánh dưới sự soi rọi của ánh mặt trời.

Ai nấy điều bất ngờ trước sự xuất hiện của "vị khách lạ" này. Đám người của tên áo đen là cảnh giác xen lẫn kiên kị, còn Lí Minh Trí chính là chao mài lo lắng không rõ kẻ này là địch hay là bạn. Nếu là bạn thì họ có thể nương hắn sống sót rời khỏi đây, còn nếu chẳng may là địch thì... Lí Minh Trí trao mài càng chặt hơn, còn cô bé con thì đang lom lom nhìn không rời nổi mắt khỏi người mặt áo choàng, cũng không rõ cô nhóc đang nghĩ gì.

Và kẻ mặt áo choàng đen đó không ai khác chính là Trần Văn Phong. Ngay khoảnh khắc những mảnh băng lao dường như muốn đâm xuyên vào người của Tô Ngọc Tuyết hắn đã kịp thời lao ra đón đỡ. Quả thật là khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Trần Văn Phong không biết nếu hắn ra tay chậm trễ hậu quả sẽ như thế nào! Bất quá... Trần Văn Phong nhíu mài. Nguy hiểm đã qua, trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu!

(Tg: Sau mấy tháng trời ôn tập để thi (cũng như đi du lịch tìm cảm hứng) tác đã quay lại =)), tưởng chừng phải bỏ con giữa chợ ="((, nên nếu ai đã từng đọc truyện của tác tác xin gửi đến 1 lời xin lỗi chân thành vì sự chậm trễ này! *cúi đầu*
P/s: bút lực của tác có thể đã suy giảm rất nhiều mong m.n thông cảm *cúi đầu lần 2*)