Chương 16: Truy Sát Lệnh

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 16: Truy Sát Lệnh

Dương Trấn té xuống đất, lăn tới lăn lui hòng dùng phương pháp này để có thể dập tắt lửa trên người. Nhưng thứ lửa này giống như tự người hắn bốc cháy lên, sinh ra vì để thiêu đốt hắn, dù dập cách nào cũng không tắt được, dù cho hắn lăn lên đống lá khô trông công viên cũng không làm lá khô cháy xém một gốc nào!

Dương Trấn nhìn về phía Trần Văn Phong ánh mắt tràn đầy thù hận, hắn gào lên:

"Tên khốn! Hắc Vân tổ chức sẽ không để yên cho ngươi!!!"

Hắn vừa dứt lời, trong cơ thể hắn bay ra một thứ giống như một lá bài màu đen, ngay sau đó nó tự bốc cháy thành một ngọn lửa màu đen thiêu rụi tấm bài màu đen đó.

Lí Minh Trí lúc này đột nhiên lên tiếng:

"Không ổn! Hắn phát Truy Sát Lệnh!"

"Truy Sát lệnh?"

Trần Văn Phong khẽ hỏi.

Lí Minh Trí, nói:

"Truy Sát Lệnh là lệnh bài mà chỉ những thành viên cấp cao của Hắc Vân tổ chức mới có. Nó là cách truyền tin nhanh nhất đến tổ chức nhằm mục đích nhờ tổ chức báo thù hoặc truy sát một người nào đó. Và người bị dính Truy Sát lệnh dù ở đâu cũng sẽ luôn bị tổ chức định vị được, trừ khi người đó chết đi truy sát lệnh mới hết tác dụng, nếu không dù cho cùng trời cuối đất kẻ đó luôn phải sống trong sự truy sát của tổ chức!"

Trần Văn Phong chưa nói gì đã nghe Dương Trấn phá lên cười:

"Ha ha ha! Đúng! Đúng vậy đó! Cho dù ngươi giết ta ngươi cũng sẽ bị Hắc Vân tổ chức truy sát! Người thân ngươi, bạn bè ngươi sẽ vì thế mà bị luyên lụy! Ha ha ha!!! Rồi ngươi sẽ phải sống trong đau khổ cùng cực cho đến chết đi!!! Ha ha ha!!!"

Lí Minh Trí cũng không nhịn được, nói:

"Tôi biết... ừm, tiền bối rất mạnh nhưng ai nấy đều có một cái giới hạn của bản thân. Tiền bối thì chỉ có một mình, mà Hắc Vân tổ chức lại rất đông người mà còn là dạng xuất quỷ nhập thần...! Nếu tiền bối không có cách thoát thân cũng sẽ giống như gia đình tôi, chạy trốn khắp nơi...!"

Nói đến đây, Lí Minh Trí lại lộ vẻ mặt cười khổ pha lẫn tan thương.

"Không giấu gì tiền bối, Oanh Oanh, con gái tôi vừa sinh ra đã có một năng lực đặc biệt mà chẳng may bị Hắc Vân tổ chức biết được mà muốn bắt nó đi. Vợ chồng tôi vì bảo vệ Oanh Oanh không để nó rơi vào tay bọn xấu nên đã chống lại chúng. Trong một lần chiến đấu, tôi đã giết một tên giáo đầu của chúng, tên đó đã kích hoạt Truy Sát Lệnh, nên... cho dù chúng tôi trốn đến đâu bọn chúng đều dễ dàng tìm ra! Lần này tôi mang vợ cho trở về cố hương... Thứ nhất, vì tôi biết mình chống không được bao lâu nên muốn xem quê hương một lần cuối, cũng như tìm nơi an tán trên đất quê, chứ chết ở đất khách nói thật tôi có chút không quen, ha ha...! Thứ hai là tôi muốn tìm lại đứa bạn thân, cũng như đồng chí cũ, của tôi để..."

Đoạn, ông nhìn về phía đứa con gái đang vùi đầu vào ngực Tô Ngọc Tuyết, ánh mắt chợt hiền hòa hẳn đi, ông nói:

"Nhờ nó chăm sóc cho Oanh Oanh hộ tôi...!"

Con ngươi của Trần Văn Phong thoáng co rụt trong thoáng chốc liền khôi phục lại bình thường. Hình như hắn vừa hiểu ra một chuyện khiến tâm thần trở nên ấm áp lạ thường. Nếu con gặp nguy hiểm có phải cha cũng sẽ làm như thế phải không cha...? Khuôn miệng hắn bất giác nhết lên một độ cong mà chính hắn cũng không tự biết được.