Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 8: Mơ...

(Tg: Bốn ngày tiếp theo tác có việc bận ko đăg chươg, nên đăg bù trc 4 chươg =)))

Sau khi ăn xong, Lâm Vũ còn định rủ Trần Văn Phong đi chơi đâu đó nữa.

Nhưng Trần Văn Phong lại từ chối, nói phải về nhà có công việc bận. Lâm Vũ cũng không tiện giữ lại đành phất tay, nói:

"Cút mợ mày về nhà đi!"

"Ờ, vậy tao đi trước! Mai gặp lại."

"Mai gặp!"

Nói rồi, Trần Văn Phong phóng lên xe đạp chạy một mạch về thẳng đến nhà.

Vừa dừng trước cửa nhà, Trần Văn Phong đã thấy cửa nhà đều đóng kính mích cả.

Xem ra mẹ cũng đi làm luôn rồi. Trần Văn Phong nhẹ thở dài nghĩ. Lắc lắc đầu, hắn nhấc bổng chậu cây cảnh nhỏ gần đó lên, sờ soạng dưới đáy chậu, hắn nhanh chóng lấy được chìa khóa cửa.

Mở cửa nhà, Trần Văn Phong bước vào, nhìn căn nhà im ắng trống trải. Ngoài cửa sổ cũng đều yên tĩnh, không có tiếng động ồn ào nào, bởi người ta đều đã đi làm hết, làm gì còn ai.

Trần Văn Phong xoa xoa tóc. Giờ biết làm gì đây?

Hắn nhìn quanh phòng khách một vòng, thấy sàn nhà còn không có quét qua. Trần Văn Phong liền nảy ra một ý tưởng.

Từ lúc về đến giờ, mình chưa có sử dụng qua Tiên Vương lực lượng, hiện tại đã phong ấn lại chín phần mười... Hắc! Dùng thử xem sao!

Trần Văn Phong nở một nụ cười... "gian trá", hắn đóng hết cửa lại rồi khoanh chân ngồi xuống xếp bằng giữa nhà, mắt khép hờ, tiên lực được hắn vận khởi, cả thân người liền tỏa ra bàn bạc quang mang, thân thể từ từ huyền phù, lơ lửng giữa không trung.

Trần Văn Phong mở ra thần thức, các cảnh quan, ngỏ ngách, dù là hạt bụi nhỏ đến mắt thường không nhìn thấy, khắp ngôi nhà hắn đều cảm nhận được rõ ràng.

Hắn nhẹ phất tay, tất cả bụi bậm từ khắp các ngỏ ngách trong nhà như có được ý thức, theo hướng phất tay của hắn mà ngoan ngoãn nằm gọn ở một chỗ đó.

Tay hắn lại phất nhẹ một cái, tất thảy quần áo bẩn, như dính hấp lực, nhanh chóng chui vào máy giặt. Bột giặt, nước xả vải, công tắc khởi động máy, móc treo đều như được một bàn tay vô hình thao túng. Tất thải đều theo đúng trình tự giặt, xả, phơi mà hoàn thành.

Chén bát, ly tách bẩn, theo cái phất tay của hắn đều được thanh lí sạch sẽ và ngăn nắp.

...

Sau khi cảm thấy tất cả đều sạch sẽ, tinh tươm. Lúc này, Trần Văn Phong mới cảm thấy mỹ mãn mà đình chỉ, thu công.

Sau khi mở mắt ra nhìn, hắn mới gật đầu, nhẹ cong môi. Xem ra tiên lực sử dụng trong việc nhà rất đổi tiện lợi a! Trần Văn Phong âm thầm cười ngây ngô nghĩ.

Điều này nếu để đám lão quái trên Tu Chân giới mà biết Trần Văn Phong sử dụng tiên lực trong mấy chuyện... tào lao như thế này. Bọn họ dù không phun mấy ngụm lão huyết cũng nhất quyết ăn thua đủ với hắn! Ngươi xem tiên lực là cái gì a! Bọn ta tu cả đời còn chưa chắc ngộ đạo đăng tiên như ngươi! Mà bây giờ ngươi đem tiên lực làm mấy cái chuyện tào lao như vầy!!! Thiệt có tin hay không bọn ta liều mạng với ngươi???

Nhưng bất quá đó chỉ là "nếu" mà không phải thật. Nên Trần Văn Phong cũng không biết được việc làm của mình bị ai phỉ nhổ, mà đám lão quái trên Tu Chân giới cũng không thể biết được hành động của Trần Văn Phong để mà phỉ nhổ được.

Và lúc này, Trần Văn Phong sau khi làm xong liền dũi lưng, nhìn đồng hồ, thấy đã điểm 1h trưa. Hắn chậm gãi đi trở về phòng.

Sau khi vào phòng, hắn nhanh chóng ngã xuống giường rồi ngủ thiếp đi.

'... sư huynh, Phong sư huynh...!'

Ai...? Đang gọi ta đấy...?

'Ể??? Sư huynh lại quên mất tên ta rồi...! Coi chừng ta sẽ giận đấy!'

Tên...? Tên của ngươi? Ngươi tên gì? Còn nữa, ngươi là ai?

'Haizz... Ta sợ huynh luôn, ngay cả tên của một thiếu nữ đáng yêu như ta mà huynh cũng không nhớ... Thật là...!'

Ngươi rốt cuộc là ai???

'Huynh nhớ kĩ nha! Ta chỉ nói một lần thôi đó! Tên của ta là...'

"Phong! Mau ra đây ăn cơm này! Chiều tối rồi đấy, đừng ngủ nữa!!!"

"Ha...!"

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Cho đến khi tiếng của mẹ từ phòng bếp vọng đến, Trần Văn Phong mới bật người tỉnh dậy.

Đây... đây là mơ sao...? Trần Văn Phong nhẹ xoa đi vệt nước ươn ướt đang lăn nhẹ trên gò má chính mình. Hắn có chút ngẩn người, chân mài nhíu chặt lại. Khóc sao...? Mình đã khóc...? Tại sao mình lại khóc?

Còn có... cô gái đó...! Cô gái đó là ai...? Môi hắn hơi mím lại. Hắn nhíu chặt mài, hắn như cố mường tượng lại bóng dáng, khuôn mặt của người con gái đó, nhưng lại không thể, chân dung cô gái như bị một lớp sương mù dày đặc che kín đi.

"Phong! Con có nghe mẹ nói không?"

Lúc này âm thanh của mẹ lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Hắn nhanh chóng đáp lại:

"Vâng vâng! Con ra liền!"

Trần Văn Phong xoa xoa đầu tóc có chút hơi rối của mình rồi nhìn thoáng đồng hồ để bàn của mình.

Đã 6 giờ rồi sao? Trần Văn Phong ngạc nhiên nghĩ. Không ngờ mình đã ngủ say đến thế thay vì chỉ là chợp mắt! Lại còn... Hắn thoáng nhíu mài. Mình còn nằm mơ...? Không ngờ đã là Tiên Vương vẫn có thể mơ a...! Trần Văn Phong tự cười nghĩ.

Nhưng không để hắn nghĩ vẩn vơ lâu, tiếng mẹ hắn lại vang lên:

"Phong!!!"

"Vâng! Con tới liền!!!"

Vừa nói, hắn vừa chạy nhanh ra khỏi phòng. Hoàn toàn không nghĩ thêm về chuyện đó nữa.

Dù gì thời vẫn còn dài, từ từ mình lại nghiên cứu sau không phải sao? Trần Văn Phong đơn giản mà nghĩ thế.