Chương 9: Luyện võ

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 9: Luyện võ

Chương 9: Luyện võ


Ngày thu sớm đến. Lá bắt đầu khô héo rồi rụng dần. Bầu trời trong xanh quang đãng, tiết trời mát mẻ, rất phù hợp để lao động ngoài trời.

"Nâng tay cao lên!"

Giữa rừng sâu, thanh âm của Dự Thần phát ra. Còn đối diện lão là Dự Niên đang chăm chỉ luyện võ, mỗi tội sai tư thế liên tục nên ăn mắng hơi nhiều.

Dẫu vậy, hắn không nản lòng. Vì đã hiểu bản chất của thế giới này nên Dự Niên sẽ không xem thường võ công nữa. Có trí óc là tốt, nhưng võ công không mạnh thì chỉ tổ yểu mệnh.

"Lại nữa. Con đang tẩm quất hay đánh võ đấy. Mạnh mẽ lên coi!" Dự Thần lại quát, lão còn liên tục gõ cây gậy lên gốc cây gần đó để khiến hắn phân tâm hơn.

Dự Niên không biết phương pháp luyện võ kỳ dị này xuất phát từ đâu nhưng phải thừa nhận là… nó chẳng hiệu nghiệm gì. Chí ít là với hắn.

Dự Niên không phải người dễ dàng tập trung trong môi trường ồn ào, dù là kiếp trước hay kiếp này, nên chỉ cần đâu đó vang lên một tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh là hắn sẽ bị phân tâm ngay. Và Dự Thần thì liên tục làm điều đó, đến nỗi tâm trí của Dự Niên cũng rối loạn mãi chưa thể yên.

Tuy nhiên, kể cả thế, Dự Niên vẫn phải làm chủ bản thân. Bởi hắn mà không luyện được môn võ hôm nay thì đừng mơ về nhà.

Hắn phải thừa nhận là ông bà nội của hắn một khi đã nghiêm túc thì rất đáng sợ. Lần đầu tiên hắn được đi xa nhà, trong lòng quả thực rất vui, nhưng cũng không vui được bao nhiêu. Bởi nơi hắn đến nằm trọn vẹn trong một đại trận tự nhiên. Nếu hắn không biết quy luật hoạt động của đại trận thì chỉ có nước lạc đường trong rừng sâu.

Ở thời hiện đại, trận pháp là một khái niệm rất "huyền huyễn", gần như chỉ có ý nghĩa trong phong thuỷ. Nhưng ở thế giới giả tưởng này thì khác. Trận pháp là một bức tường thành tự nhiên, không có tác dụng ngăn địch, nhưng thừa sức vây địch kéo dài thời gian cho người ở trong chuẩn bị.

Dự Thần cố ý chọn vùng núi Sơn Đông làm nơi ẩn cư cũng vì lão phát hiện đại trận tự nhiên này. Về sau, lão lại nghiên cứu và cố tình sắp đặt thêm bẫy để khống chế trận pháp nữa nên cuộc sống về hưu mới yên bình tận chục năm trở lại đây.

"Vận lực đầu ngón tay, tập trung vào một điểm!"

Dự Thần lại quát. Quát rất khí thế, như thể lâu lắm rồi lão mới được đứng ở vị thế dùng nước bọt ép người. Mà Dự Niên phải thừa nhận là lão cực kỳ áp bức, chỉ quát thôi mà da gà da vịt hắn cứ đua nhau nổi lên.

Không hổ danh là cựu thượng thư, ngồi trên cao lâu ngày cũng tích luỹ không ít phong thái.

Dự Niên làm theo lời lão. Hắn co ngón tay lại rồi vồ lấy thân cây, cố gắng thực hiện động tác võ học để gỡ hết toàn bộ võ cây khô héo. Chỉ tiếc là lực không đủ, lại còn tự gây tổn thương cho chính mình.

Mười đầu ngón tay của hắn bây giờ đã chảy máu đầm đìa, thẫm chí còn có vết dăm đâm vào rất đau. Đau đến ứa nước mắt.

"Làm lại một lần nữa!"

Dự Thần bây giờ thực sự rất giống một Tông Sư chân chính. Không quản cháu trai mình bị thương đau cỡ nào, lão vẫn nghiêm khắc đến cùng.

Dự Niên nhỏ tuổi, nhưng tâm hồn hai kiếp cũng đã trên ba mươi tuổi, hắn sẽ không oán trách vô cớ. Hắn biết mọi sự nghiêm khắc của trưởng bối cũng là vì muốn tốt cho hắn ngày sau. Để không phụ sự kỳ vọng, hắn sẽ liều mạng luyện võ, liều mạng để bản thân mình mạnh mẽ hơn.

Cứ như vậy, không cần biết đau đớn lan truyền từ đầu ngón tay có hành hạ nơ ron thần kinh cỡ nào thì Dự Niên vẫn cắn răng luyện trảo công theo lời dạy của Dự Thần. Luyện đến khi mặt trời khuất sau núi cũng không dừng....

Đã hai tháng kể từ ngày Dự Thần chính thức dạy võ công cho Dự Niên, mặc dù khắc khổ thật đấy nhưng quả ngọt được hưởng thì có thể thấy rõ. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hắn có thừa tự tin đánh bại một người trưởng thành khoẻ mạnh.

Mới đầu Dự Niên không dám tin đâu, nhưng sau khi thử võ với một vài dã thú trong rừng thì hắn không còn nghi ngờ gì nữa.

Khác với thế giới hiện đại, dã thú sinh trưởng ở đây cực kỳ lớn. Một con sói có khi còn to ngang một người bình thường, chứ không phải chỉ lớn hơn chó là xong đâu. Mà theo lời của Dự Thần, dã thú của Rừng Bách Thú nhiều khi còn lớn gấp đôi như thế.

Rừng Bách Thú là một vùng đất cấm ở phía nam Đại Khánh. Toạ lạc ngay bên ngoài lãnh thổ rộng lớn, Rừng Bách Thú là thánh địa của dã thú ăn thịt người, và là nơi con người không thể nào hiểu rõ.

Dự Thần bảo năm xưa tiên đế từng cho quân đến thám thính để mở rộng bờ cõi, nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi, toàn bộ một ngàn quân thám thính đã bị dã thú ăn sống nuốt tươi. Khi viện quân đến trợ giúp thì những gì còn lại trên chiến trường là vết máu khô đen sì và xương cốt trắng tinh bị vùi lấp dưới bùn đất.

Kể từ đó, tiên đế ra chiếu chỉ, phân Rừng Bách Thú vào địa phận cấm kỵ, đồng thời cũng thiết lập hàng rào phòng thủ, ngừa dã thú tràn ra tấn công dân thường.

Dự Thần khuyến cáo Dự Niên ngày sau dù có võ công cao cường cỡ nào thì cũng đừng liều đi vào Rừng Bách Thú, bởi nơi đó tồn tại rất nhiều bí ẩn mà con người chưa thể khai thác.

Mật ngọt chết ruồi, sự tò mò có thể giết chết mèo. Dự Thần không muốn Dự Niên vì một chút hiếu kỳ mà gây tổn hại cho bản thân. Nhưng lão khuyến cáo hơi trễ rồi.

Cách tốt nhất để Dự Niên không tò mò là lão không nên kể cho hắn nghe về Rừng Bách Thú mới phải. Đáng tiếc, lão đã phạm vào một trong ba cấm kỵ không thể thu hồi....

Nhìn sắc trời ngả tối hoàn toàn, ánh sáng le lói của mặt trời cũng bị ngọn núi cao vời vợi che khuất, Dự Thần mới lên tiếng gọi:

"Niên Niên, hôm nay đến đây thôi."

Như đạt được ân xá, Dự Niên dừng tay. Hắn đứng về tư thế chuẩn để ổn định bản thân, sau mới hít vào thở ra, tham lam đớp lấy từng ngụm khí như bệnh nhân thiếu oxi.

"Thổ Nạp Tức của con có bước tiến triển tốt đấy, về sau nhớ phát huy."

Hiếm hoi lắm mới được Dự Thần khen ngợi, Dự Niên nhoẻn miệng cười toe toét. Nhưng chẳng được bao lâu thì cơn đau truyền đến từ đầu ngón tay đã biến gương mặt hắn thành một con khỉ nhăn nhó.

Dự Thần chẳng giúp được gì, ngược lại còn cười khoái trá. Trông mà ghét.

Dự Niên lẩm bẩm chửi thề bằng ngoại ngữ. Khoa học đã chứng minh, chửi thề sẽ giúp đau đớn thuyên giảm, dù chẳng duy trì được mấy. Dẫu vậy, đỡ được phần nào hay phần ấy.

Dự Thần đi trước, thỉnh thoảng còn liếc ra sau nhìn hắn với con mắt khó hiểu. Đôi lúc lão không hiểu hắn đang tự lẩm bẩm cái gì ở trong miệng, nhưng thôi, nếu điều đó giúp hắn phân tâm khỏi cơn đau thì lão cũng không can thiệp.

Tiên Thiên Cực Hàn Thể không phải dạng thể chất da dày thịt béo nên đau đớn nhận phải sẽ khá đau, đã vậy còn âm ỉ kéo dài. Một ngày Dự Niên còn chưa làm chủ được cơ thể mình thì sẽ không thể mượn hàn khí nội sinh để làm dịu cơn đau. Mà để làm chủ, việc đầu tiên cần làm là phải khống chế được nội lực đã.

Nói đến nội lực, đây là chuyện khiến Dự Niên phấn khích nhất dù đã hai tháng trôi qua.

Kiếp trước, hắn chỉ mới nghe nội lực qua phim ảnh và sách truyện là chính, thỉnh thoảng có thấy trên chuyên mục chuyện lạ, nhưng hết thảy chỉ dừng lại ở mức cường thân kiện thể, chứ chẳng thể "nghịch thiên" như tại thế giới này.

Có nội lực tại thân, người luyện võ mới chính thức đặt chân vào giới võ lâm. Trong khi đó, Dự Thần là cao thủ Tông Sư, có thể tự xưng là bậc thầy nội lực. Một chưởng lão đánh ra cực kỳ khủng, có thể đánh lún vào một gốc cây chắc khoẻ như không.

Tông Sư đã vậy, Đại Tông Sư chắc chắn sẽ khủng khiếp hơn. Cơ mà Dự Niên chưa từng thấy lão thái động tay động chân bao giờ nên cũng khó ước chừng.

"Lão Thần, ông lại bắt Niên Niên luyện quá tay rồi phải không-?"

Vừa trở về nhà, lão thái đã quát một tiếng xé tan bầu yên tĩnh. Nhưng người bị quát thì đã biến đâu mất dạng, chỉ để lại một mình Niên Niên đứng đấy với bàn tay đầy máu.

"Không sao đâu bà, con chịu được mà." Dự Niên cười trừ.

"Chịu cái nỗi gì, mặt mũi tái trắng hết rồi này. Lại đây, để ta xử lý vết thương cho con." Lão thái vội bảo.

"… Vâng ạ."

Tay nghề băng bó chữa trị của lão thái rất tốt, chẳng mấy chốc đã gắp hết mấy cái dăm, rửa vết thương rồi băng bó. Mặc dù chỉ dùng dược liệu tự nhiên làm thuốc đắp nhưng Dự Niên phải thừa nhận công dụng của chúng. Đôi khi, bông băng thuốc đỏ của thế giới hiện đại cũng không so lại đâu.

Nhìn đôi bàn tay bị băng kín, lại thêm bàn cơm thịnh soạn thịt cá được chuẩn bị tươm tất, Dự Niên không khỏi than ngắn thở dài.

Hôm nay lại phải đớp cơm như chó rồi.