Chương 14: Học thuyết thể chất tiên thiên (2)
"Xếp vị trí ngang với Tiên Thiên Cực Hàn Thể là Tiên Thiên Cực Dương Thể. Với thể chất này, người sở hữu sẽ luôn trong trạng thái quá tải nhiệt, nếu bên cạnh không có cao thủ truyền nội lực điều hoà thì sớm muộn cũng sẽ chết sốt. Trong trường hợp người luyện võ hoàn toàn khống chế được nó, vậy thì tương lai rộng mở. Chỉ cần chuyên tâm luyện võ công thuộc tính dương cương thì không lo không có đất dùng. Ngặt nỗi, thể chất này hơi phiền, nhất là giai đoạn trẻ tuổi."
Nói đến đây, gương mặt của Dự Thần đột nhiên đỏ như quạt mo, khoé miệng giật giật không kiên nhẫn. Dự Niên có cảm giác lão rất muốn nói, nhưng vì kiêng kỵ điều gì đó nên không dám thốt ra.
Vậy lão đang kiêng kỵ cái gì?
Câu trả lời là ánh mắt của lão thái.
Mặc dù bà đứng sau lưng Dự Thần, nhưng lại đối mặt với Dự Niên, thành ra hắn có thể chứng kiến được nụ cười hết sức "hiền từ" ấy. Hắn không đời nào quên nụ cười đó đâu. Bởi lần đầu tiên hắn thấy là khi bà đập bình gốm vào đầu Dự Thần. Dứt khoát không do dự.
"Sao lại dừng vậy ông nội?" Dự Niên giục.
Kỳ thực, hắn có thể đoán ra chuyện "tế nhị" mà lão không dám đề cập, dù sao cũng dễ hiểu mà. Mấy năm nay hắn bị lão đánh đến ngu luôn rồi, làm sao bỏ qua cơ hội trả thù trời cho này chứ. Lại nói, hắn là người nghe, không phải người kể nên không lo bị ăn đập như Dự Thần.
"… Chuyện hơi khó nói, con có thể tìm hiểu thêm trong quyển sách ta đưa." Dự Thần hắng giọng.
"À, ông quên rồi chứ gì." Dự Niên bĩu môi.
"Gì? Ai nói là ta quên?"
Dự Thần sửng cồ, bất cam ra mặt. Có lẽ vì lòng tự trọng quá cao nên lão quên luôn sự hiện diện của lão thái phía sau. Cứ vậy, lão đã thẳng thừng nói ra:
"Tiên Thiên Cực Dương Thể mang theo hoả khí lớn, tuổi càng trẻ thì nhiệt huyết càng dâng trào, nếu không nhanh giải toả thì kiểu gì cũng sẽ bị hoả khí công tâm, tẩu hoả nhập ma. Những người sở hữu thể chất này phần lớn đều có nhu cầu…"
"Nói đến đây là đủ rồi."
Chợt lão thái xen vào. Bà vẫn giữ nụ cười hiền hoà như cũ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Còn tay thì triệt để khoá khẩu Dự Thần để lão không phải nói thêm một câu một từ nào nữa.
Bà nhìn lại Dự Niên, cười bảo:
"Niên Niên, con chỉ cần nắm đại khái là được. Tinh lực mỗi người có hạn, con không nên tiếp thu một lượt quá nhiều, sẽ đau đầu đấy."
"Vâng ạ, con sẽ lưu ý."
Dự Niên cười toe toét, cười rất mãn nguyện, cười đến độ ngây thơ thuần khiết. Và điều này cũng vô tình kích thích lão thái "nặng tay" hơn với Dự Thần, làm lão phải vội vàng ra hiệu chịu thua. Nếu không, lão chắc là Tông Sư đầu tiên chết vì ngạt thở mất.
Xác nhận Dự Thần "ngoan ngoãn" lại rồi thì lão thái mới buông tay. Hai bên trán lão đổ từng giọt mồ hôi, người ỉu xìu như cái bánh bao chiều. Dự Thần tham lam hít lấy hít để, cố gắng hấp thu càng nhiều dưỡng khí càng tốt, phòng ngừa lát nữa bà nhà có bịt miệng thì vẫn có thể duy trì sự sống lâu hơn.
Dự Thần hắng giọng để lấy lại tư thái của mình, lão nói tiếp:
"Bà con nói đúng… biết quá nhiều không tốt đâu. Con thích đọc sách mà, một hồi về nghiên cứu sau cũng không muộn."
Dự Niên ngoan ngoãn gật gù, tựa như một đứa trẻ vô hại. Hắn nghĩ nhanh một chút rồi hỏi:
"Ông nội, con còn thắc mắc khác. Tại sao cùng cấp nhưng một loại là Cực Dương, còn loại kia là Cực Hàn mà không phải Cực Âm?"
"Hỏi hay lắm." Dự Thần bật cười.
"Trên đời này, Âm Dương là sự đối lập tựa như trời đất, mặt tốt và mặt xấu, hoặc chỉ đơn giản là hai mặt của một đồng xu. Cực Dương có thể dùng để chỉ người, nhưng Cực Âm thì không, bởi Âm Dương trong trường hợp này đại biểu cho sinh tử. Dương là người sống, còn Âm là người chết. Nếu gọi thể chất của con là Tiên Thiên Cực Âm Thể, vậy thì không khác gì đang nói con chết yểu cả. Cách gọi Cực Hàn chỉ đang nói tránh, con không cần bận tâm nhiều đâu."
Lão thái đồng tình, bà còn nói thêm:
"Võ lâm cũng có tương truyền thế này: Tiên Thiên Cực Hàn Thể là tên gọi khác dành cho linh hồn người chết đang trú ngụ trong một cơ thể sống. Những người sở hữu nó thường rất đặc biệt, một đời khó vô danh nổi."
Dự Niên bất giác cứng người lại. Dự Thần giải thích dễ hiểu, nhưng kết luận của lão thái lại khiến hắn thấy sợ hơn. Linh hồn người chết trong một cơ thể sống… không phải đang chỉ hắn sao?
"Ầy, mấy lời đồn đại ấy có gì đáng tin cậy đâu. Linh hồn đã chết thì làm sao cơ thể còn sống được. Bà cứ nói quá không." Dự Thần xua tay.
"Bởi vậy ta mới nói là tương truyền." Lão thái mỉm cười, không đôi co với lão.
Vì không muốn để hai người đề cập đến chuyện này thêm, Dự Niên vội vàng giục Dự Thần tiếp tục nói về học thuyết thể chất tiên thiên. Nguyên bản lão đã không tin tưởng mấy cái tương truyền trong lời lão thái nên cũng dễ bị sự hối hả của hắn kéo theo.
Nói tiếp về Tiên Thiên Cực Dương Thể, thể chất này sở hữu những đặc tính đối lập hoàn toàn so với Tiên Thiên Cực Hàn Thể, mà điển hình nhất biểu thị tại kinh mạch và ngoại hình.
Kinh mạch của thể chất này rất rộng, có thể chứa đựng rất nhiều nội lực. Tuy nhiên, vì quá rộng nên tốc độ lưu thông nội lực sẽ chậm hơn người bình thường. Đồng dạng, tốc độ ra chiêu cũng sẽ chậm hơn, nhưng uy lực thì cực kỳ kinh khủng.
Về phần ngoại hình, nếu Tiên Thiên Cực Hàn Thể khó sinh ra cơ bắp thì Tiên Thiên Cực Dương Thể lại có thừa, thậm chí chẳng cần lao động nặng nề thì cơ thể vẫn cường tráng hơn người bình thường rất nhiều. Nguyên nhân dẫn đến chuyện này là vì hoả khí trong người rất lớn, liên tục gây tổn thương lên hệ cơ xương tạo tiền đề cho cơ thể khôi phục và tiến hoá để chống lại. Từ đó, lớp cơ mới dày hơn. Còn Tiên Thiên Cực Hàn Thể mang đặc tính làm lạnh, dẫn đến lớp cơ mỏng nhưng lại cực kỳ bền, khó bị phá huỷ.
Nói chung, Tiên Thiên Cực Dương Thể và Tiên Thiên Cực Hàn Thể là hai loại thể chất đối trọng nhau. Nói như Dự Thần, ấy là hai mặt của một đồng xu.
Xếp vị trí cao hơn hai thể chất ấy là một loại thể chất cực kỳ đáng sợ. Hiện nay, cao thủ Hoá Cảnh của Phái Thái Thanh – Bạch Đàn chân nhân đang sở hữu nó. Vị trí thứ ba – Tiên Thiên Mệnh Thể.
Thể chất này tương đối ấn tượng, bởi nó sở hữu một nguồn sinh mệnh dồi dào, cực kỳ khó chết. Và người sở hữu nó cũng sẽ mang tuổi thọ cực kỳ cao, chí ít phải gấp rưỡi người thường. Đây cũng là loại thể chất mà các hoàng đế qua các triều đại đều ao ước sở hữu, vì nó sẽ giúp thời gian trị vì của bọn họ kéo dài hơn.
Tuy nhiên, ông trời rất công bằng. Tiên Thiên Mệnh Thể sống cực dai, nên người sở hữu nó tự nhiên là người đáng được sống lâu. Trên giang hồ hiện nay, Bạch Đàn chân nhân là Tiên Thiên Mệnh Thể gần nhất được người đời biết đến.
Dự Thần không nắm quá rõ thể chất này có cơ chế hoạt động ra sao, nhưng trong kho tàng nghiên cứu của võ lâm thì lão đánh giá nó là một trong ba thể chất an toàn nhất. Bởi nó không có xu hướng giết chủ sở hữu như Tiên Thiên Cực Hàn Thể và Tiên Thiên Cực Dương Thể. Ngược lại, Tiên Thiên Mệnh Thể còn liên tục chữa trị và tăng sức đề kháng cho chủ sở hữu. Nếu chủ sở hữu sống càng lâu, lợi ích nhận được sẽ càng lớn.
Tiên Thiên Mệnh Thể thực sự rất tốt, nhưng nó vẫn chưa hoàn mỹ. Hoàn mỹ nhất phải kể đến vị trí thứ hai – Tiên Thiên Đạo Thể, hay còn được biết với cái tên cực kỳ "huyền huyễn", Đạo Thể.
Dự Niên không nghĩ mình sẽ được nghe cái tên này ở một thế giới lấy võ công làm đầu. Có điều, Đạo Thể hắn nghĩ và Đạo Thể thực sự của nơi này lại được hiểu theo ngữ nghĩa khác nhau.
Trong các tiểu thuyết huyền huyễn cũng như triết học phương đông, Đạo Thể là thể chất phi nhân loại, không chứa tạp niệm, không chứa dục vọng, và là đại diện cho sự hoàn mỹ trên thế gian. Nhưng trong thế giới này, Đạo Thể là thể chất võ học rất đặc biệt. Nó cho người sở hữu một khả năng luyện võ siêu việt, hầu như không một môn võ công nào làm khó được nó. Đồng thời, nó cũng cho phép người luyện võ có thể kiêm tu toàn diện nhiều loại võ công khác nhau cùng một lúc.
Như lão thái đã nói, tinh lực của con người có hạn, không thể dung nạp quá nhiều thứ. Thậm chí một Đại Tông Sư như bà cũng chỉ chuyên tâm được một môn võ công và một môn khinh công thôi. Nếu một Đại Tông Sư sở hữu Đạo Thể, không biết phong thái sẽ kinh dị đến mức nào.
Nói như vậy cũng đồng nghĩa đã lâu rồi Đạo Thể không xuất hiện. Mà trên thực tế, giới võ lâm còn đang hoài nghi không biết thể chất này có thật hay không nữa. Dẫu vậy, cũng chẳng ai dám loại bỏ nó ra khỏi học thuyết thể chất tiên thiên. Bởi đơn giản, tiên hiền đã xếp vào tự nhiên có lý do riêng.
Về phần vị trí thứ nhất, đây lại là vị trí khá vi diệu. Vì nó bị để trống.
Thiên hạ có câu: "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị". Học thuyết thể chất tiên thiên được xây dựng trên nền tảng "văn", nên vị trí thứ nhất sẽ không tồn tại. Còn trên khía cạnh "võ", những cao thủ võ lâm đều có kiêu ngạo riêng, không một ai nguyện đứng dưới ai. Lại thêm chiến tranh liên miên nhiều năm nên đến giờ giới võ lâm vẫn chưa thực sự định ra được thiên hạ đệ nhất.
Với sự ăn ý ấy, văn võ kết hợp, vị trí thứ nhất liền vô chủ.