Chương 23: Là ai?
Lão nhân thở hổn hển không thành hơi, như thể đẩy một đứa con nít là việc khiến lão tốn sức nhất trên đời. Lão cố gắng nhích người mình chắn trước Dự Niên, nói nhỏ:
"Cháu bé, ngay khi ta ra hiệu thì nhớ chạy."
"D, Dạ?" Dự Niên giả bộ không hiểu tình hình. Trong khi đó, hắn đã khoá chặt người vừa phóng con dao găm. So sánh với Dự Thần và lão thái, người này không khiến hắn thấy áp lực, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại đánh hơi thấy nguy hiểm ở đối phương.
Lão nhân khẩn trương, bất lực với sự chậm tiêu của Dự Niên. Nhưng lúc này có nói gì thêm cũng đã trễ, bởi người kia đã đuổi đến nơi rồi.
Tiếng lào xào loạt xoạt cất lên từ bụi cây, xen lẫn là tiếng đạp gãy cành khô dưới sức nặng của con người. Một gã trung niên ló đầu ra với nụ cười gằn trên khoé môi. Nước da gã vàng vọt, đã vậy còn ửng đỏ ở ngực và cổ. Có vẻ gã đã tốn khá nhiều sức để tìm kiếm lão nhân. Chòm râu lởm chởm trông còn lôi thôi hơn cả Dự Thần. Vẻ bụi bặm chẳng những không khiến gã phong trần, mà lại giống một kẻ lăn lộn giữa chốn giang hồ. Dưới góc nhìn của cá nhân Dự Niên, nhìn gã là biết người xấu rồi.
"Thể lực không phù hợp với người già một chút nào, thì ra cũng là người luyện võ. Nhưng ông cũng biết chọn chỗ chết đấy." Gã trung niên bật cười thành tiếng rồi rút con dao giắt bên hông. Gã liếm mép, vẻ thèm thuồng không hiểu đang nhắm vào cái gì.
"Chuyện giữa ta và ngươi không liên quan gì đến đứa trẻ này." Lão nhân quát với chất giọng khản đặc, sau lại ho khục khặc trông thật đáng thương. "Để nó rời đi, ta sẽ đưa tấm bản đồ cho ngươi."
Gã trung niên trợn mắt, vẻ hung ác.
"Bất cứ ai biết đến sự tồn tại của tấm bản đồ đều không được phép sống."
"T, Ta, ta chưa nghe gì hết." Chợt Dự Niên lên tiếng. Thụp thụp thò thò sau lưng lão nhân.
"Câm miệng!" Gã trung niên chĩa dao về phía hắn.
Lão nhân vội vàng chắn lại. Đôi tay lão run run, nhìn như không còn bao nhiêu sức để giữ vững cơ thể già cỗi. Hơi thở lão mỗi lúc một nhanh hơn, nhịp đập cũng thình thịch thình thịch thấy rõ. Lão đang lo, lo cho Dự Niên ở sau lưng.
"Võ lâm giang hồ không được động vào dân thường. Cho dù ngươi bị lòng tham làm mờ mắt thì cũng không được phép quên thiết luật mà cửu phái nhất bang đã giao ước với triều đình." Lão nhân lên tiếng. Trong khi đó, lão cố ý nhích chân ra phía sau, khều nhẹ Dự Niên để ra hiệu cho hắn chạy trốn. Đáng tiếc, hắn vẫn kiên trì với cái vai "vừa ngu vừa chậm" hiện giờ nên lão cũng bất lực lắm.
"Mẹ nó đám triều đình." Gã trung niên bực tức mắng mỏ. "Cái đám đại phái ỷ dẫn đầu võ lâm thì muốn làm gì thì làm à. Ông đây còn chưa đồng ý hoà hoãn với triều đình đâu!"
Nhìn lại rừng sâu, khoé miệng của gã bỗng gương cao, nét mặt còn hung tợn hơn.
Lão nhân nhìn ra ý định của gã, gương mặt không khỏi vặn vẹo khó coi. Nếp nhăn hằn sâu trông thật khắc khổ, nhưng nhiều hơn vẫn là sự bất lực. Lão không ngờ kẻ này lại vô liêm sỉ đến đáng khinh. Để một người như thế luyện võ đúng là thương thiên hại lý.
Liếc mắt nhìn Dự Niên đang "run sợ" sau lưng, lão nhân liền nghiến chặt răng. Lão và hắn càng lùi, gã trung niên lại càng tiến tới, lòng tham mỗi lúc một lớn dần.
Cấp tốc suy nghĩ một hồi, lão nhân cảm thấy tình hình đã không thể khả quan hơn, đành ra hiệu để gã trung niên dừng bước. Sau đó, lão chậm rãi thò tay vào ngực áo, lấy ra một tấm da thuộc gấp tư rồi bảo:
"Để đứa trẻ này xuống núi rồi ta sẽ đưa nó cho ngươi."
Sau đó, lão nhân mở tấm bản đồ ra để chứng minh thứ trong tay lão là thật. Vừa thấy nó, gã trung niên liền tiến thêm một bước. Sự tham lam đã không thể che giấu được nữa.
Lão nhân đã sớm biết không thể tin lời người đàn ông này, liền nhanh chóng ép mặt trong của tấm bản đồ vào thân cây sần sùi gần đó. Dù không còn bao nhiêu sức, nhưng còn lâu lão mới chịu thua trước một kẻ đánh khinh như gã.
"Da thuộc rất dễ hư. Tiến thêm một bước, ta sẽ huỷ nó." Lão nhân đe doạ.
"Ông…" Gã trung niên nổi đầy gân xanh. "Đừng nghĩ huỷ nó thì ta sẽ không làm gì ông!"
"Ngươi nghĩ ông già này sẽ làm chuyện vô ích sao?" Lão nhân bật cười một cách khó khăn. Hơi thở của lão rất dốc. Người run đến mức sắp sụp đổ, nhưng lực tay thì vẫn mạnh lắm. Đã thế, lão còn cố tình nhấn tấm bàn đồ vào thân cây, phòng khi cơ thể sụp đổ thì nó cũng tự huỷ luôn.
Lão chỉ chỉ vào đầu mình.
"Đừng nghĩ ông già này có tuổi thì trí nhớ kém. Bản đồ đang ở nơi đây. Ta chết, nó cũng mất. Ngươi sẽ không nhận lại được bất cứ thứ gì."
Thấy thế, gã trung niên không khỏi tức tối. Tay cầm dao run run đến mức muốn đâm người lão nhân thành tổ ong. Ngặt nỗi, nếu làm thế thì khả năng cao gã sẽ mất trắng, đã thế còn phải giết thêm một người nữa để bịt miệng.
Cắn chặt răng, gã quát Dự Niên:
"Thằng ranh kia, còn ngồi đó làm gì. Cút mau!"
Nghe vậy, Dự Niên cũng thấy nóng máu hẳn. Cơ mà hắn phải nhịn, tuyệt đối không được thể hiện bất cứ dấu hiệu nào, tránh cho bị nhận ra ý đồ cố ý tiếp cận.
Dự Niên không hiểu tình huống của hai người này hiện giờ như thế nào. Nhưng hắn có thể nhìn ra thể trạng không ổn của lão nhân. Trong vòng vài phút tới, nếu lão không được nghỉ ngơi đường hoàng thì chắc chắn sẽ đột quỵ tại chỗ. Mặc dù lão thái đã dạy không ít trò "làm yếu" thể trạng cho Dự Niên, nhưng phàm là thứ làm giả thì kiểu gì cũng để lộ sơ hở. Lão nhân này không có sơ hở, thể trạng của lão thật sự rất yếu ớt, và càng ngày càng tệ hơn.
Nếu tình huống này là một vở kịch do triều đình cố tình dựng lên thì Dự Niên không khỏi sợ hãi. Bởi hai người diễn đạt quá, cho đi nhận Oscar là vừa rồi. Tuy nhiên, hắn không cho rằng bọn họ đến từ triều đình. Bởi tác phong của những người ở vị trí cao thường khó mà giấu diếm. Như Dự Thần đấy, tuy bây giờ nhìn như một ông già bết bác nhưng ánh mắt lão vẫn rất có thần, nét mặt không giận mà uy. Người bình thường không đời nào có được nét "sang xịn mịn" như thế đâu.
Bên cạnh đó, Dự Niên nghiên cứu ký hiệu. Trong lịch sử, bất kể là triều đại phương đông hay phương tây, những người thuộc mảng thi hành lệnh của bộ máy thống trị thường sẽ có dấu hiệu riêng để nhận diện. Có thể là hình xăm, cũng có thể là một món phụ kiện trên người. Đương nhiên, chỗ giấu sẽ rất kín. Mỗi tội vị trí lại tương đối "phổ biến", như ngực, cổ tay, cổ chân hay bả vai chẳng hạn.
Gã trung niên hiện giờ ăn mặc cực kỳ phong phanh. Những vị trí cần thiết thì Dự Niên đã thấy đủ rồi, không có dấu hiệu xăm hình. Mặt khác, quần áo của cả hai cũng không có điểm đặc biệt cần chú ý, hoặc là điểm giống nhau để nhận diện ngầm. Nói chung, Dự Niên có thể tạm kết luận: người trong giang hồ thôi, không phải triều đình.
"Cháu bé." Chợt lão nhân lên tiếng. "Mau chạy đi. Chạy càng nhanh càng tốt. Ta sẽ cố gắng câu thời gian cho cháu." Nói rồi lão thở dốc, người ngợm hơi đổ về thân cây, xém chút chà luôn tấm bản đồ.
Gã trung niên hốt hoảng, vội bước đến.
"Đứng yên đó!" Lão nhân quát. "Ném dao xuống đất, đưa hai tay ở chỗ ta có thể thấy."
"Nếu ta không nghe?"
Lão nhân càng ra sức đè tấm bản đồ vào thân cây, trừng mắt uy hiếp đối phương không khoan nhượng.
"… Đừng để lão phu nhắc lại một lần nữa. Để thằng bé đi, tấm bản đồ này sẽ thuộc về ngươi."
Nghe vậy, gã trung niên liền nghiến răng ken két. Với thính lực của một cao thủ Nhập Lưu, Dự Niên nghe rõ mồn một, đã thế còn phải nhìn ngắm đôi mắt đằng đằng sát khí của gã nữa. Hắn không khỏi than ngắn thở dài trong lòng. Mặc dù không biết thân phận lão nhân ra sao nhưng trong thời gian ngắn nghĩ mưu nghĩ kế cũng khá chu toàn, có lẽ là người có học thức. Còn gã trung niên thì đúng kiểu điển hình của giang hồ võ lâm trong lời dạy của lão thái và Dự Thần. Não toàn gân.
Sau khi làm theo lời của lão nhân, gã trung niên lại quay về chỗ Dự Niên, mắng:
"Thằng ranh kia, điếc hay sao còn không đi?"
Lão nhân cũng hơi ngả người ra sau, thở dốc một hơi rồi bảo:
"… Cháu bé, đừng ngồi đấy nữa. Cơ hội đã đến thì cố mà nắm bắt. Ông già này không thể giúp cháu thêm nữa đâu. Dọc đường nhớ cẩn thận."
Dứt lời, lão liền quay lại canh phòng động tác của gã trung niên. Những gì cần nói lão cũng nói rồi, không còn sức để nói thêm nữa. Nếu Dự Niên biết sợ và yêu quý mạng mình thì hắn nên tự quyết định, lão không giúp thêm. Huống hồ, ốc còn không mang nổi mình ốc, sức đâu mà đi quản nhiều chuyện.
Tuy nhiên, không qua hai giây sau, Dự Niên bỗng dưng bước lên chắn người lão. Còn cái giỏ thì bị ném sang bên. Hắn vòng tay ra sau lưng, ra hiệu cho lão lùi lại một chút.
"Cháu…"
Lão nhân định gọi thì đột nhiên im bặt hẳn. Bởi lão thấy vết chai ở đầu ngón tay Dự Niên. Đây không phải vết chai thường thấy ở tiều phu, mà là của người luyện võ.
Đứa trẻ này là ai?