Chương 29: Khoảng cách giữa giết chóc và bàn luận

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 29: Khoảng cách giữa giết chóc và bàn luận

Chương 29: Khoảng cách giữa giết chóc và bàn luận


Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, chẳng ai nói năng gì cả nên khi không lại yên tĩnh quá mức cần thiết. Dự Thần không muốn Lý Trường Không mất mặt nên nhanh chóng nói lái sang chuyện khác, trực tiếp bỏ ngõ vấn đề mà đối phương đang nghi vấn. Mà Lý Trường Không cũng không phải dạng người sẽ đeo bám mãi vào một vấn đề nên mọi thứ rất nhanh đã ổn định trở lại.

Nuôi dạy Dự Niên là một vấn đề cực kỳ đau đầu với vợ chồng Dự Thần, bởi thiên phú của hắn phân đều trên hai phạm trù văn và võ. Phái Đông Hỏa là một mái nhà đáng tin cậy trong giang hồ võ lâm, chí ít người mang danh đệ tử môn phái này sẽ không bị người ta bắt nạt tùy tiện, nhưng nói thật thì nền tảng của phái cũng không lớn lắm đâu.

Lập phái chưa đến trăm năm, Phái Đông Hỏa là một môn phái cực kỳ "non trẻ" trong hàng ngũ cửu phái nhất bang, địa vị cũng không thuộc nhóm đầu nên nếu giữa các đại phái có xung đột thì Phái Đông Hỏa thường rất dễ nhận thiệt thòi. Mặt khác, vì còn "non trẻ" nên Phái Đông Hỏa luôn luôn đặt nặng võ hơn văn, dù rằng thế hệ hiện tại không có truyền nhân xuất sắc.

Dự Niên có thể chất tiên thiên nhưng không hợp với võ thuật thuần dương của Phái Đông Hỏa nên Dự Thần sẽ không để hắn đến đó. Chưa kể, thiên phú văn học của Dự Niên cũng quá cao, kể cả con nhà gia giáo cũng chưa chắc so lại, nên để hắn chung đụng với nguyên một đám phàm phu tục tử sẽ hao mòn đi chính khí.

Chính khí là cách gọi khí chất nho nhã, có học của những người đọc sách trong thiên hạ. Nó không giống Khí của võ học, nhưng lại rất dễ nhận diện, chỉ cần không mù tự khắc thấy.

Dự Niên còn nhỏ tuổi nhưng chính khí đã tràn đầy. Đừng nhìn hắn ngày ngày luyện võ rồi săn bắn mà cho rằng hắn là võ phu. Dự Thần chưa bao giờ muốn cháu mình là thuần võ phu, bởi thân là người đi lại giữa hai giới võ lâm và quan trường, lão hiểu rõ tương quan giữa văn và võ.

Muốn nói cho người ta hiểu, phải giỏi văn. Muốn bắt người ta nghe mình, phải giỏi võ. Văn võ song hành mới là vương đạo, song toàn lại càng tốt. Vì vậy, Dự Thần không định giao Dự Niên cho Lý Trường Không nuôi, thay vào đó là lấy một lời hứa hẹn trong tương lai.

Mặc Thư Hương ủng hộ Dự Thần vì bà hiểu rõ nỗi khổ của những người không đọc sách. Thời đại loạn lạc hậu Đại Trinh đã qua từ lâu, xã hội hiện tại có luật pháp trị vì, thuần võ phu không thể nào sống tốt. Các đại phái thuộc ngũ nội nhiều năm gần đây ngoại trừ dạy võ thì còn mướn thầy đồ về dạy luôn cả thư pháp lẫn lễ nghĩa cho đệ tử đời sau nên phải hiểu chính khí quan trọng đến mức nào. Võ lâm hiện giờ cũng không còn là võ lâm của ngày trước nữa....

Một ngày nọ.

Như thường lệ, Dự Niên vào rừng săn bắt. Bây giờ trong nhà có thêm một miệng ăn nên nhu cầu lương thực cũng tăng đột ngột. Lý Trường Không đúng là đã cao tuổi nhưng không đồng nghĩa lão ăn ít, vì lão là người luyện võ, mà người luyện võ thì tiêu hao hằng ngày cực nhiều, nên buộc phải bổ sung lại gấp nếu không muốn xuống sức.

"Tiểu Niên, dừng lại ở đây đi."

Đi cùng với Dự Niên hôm nay là Lý Trường Không. Với thân thể tàn tạ bị giới hạn hành động, hắn không nghĩ lão lại liều đến thế. Dù sao Sơn Đông cũng khác với đảo Đàn Hương. Dã thú nơi này nhiều cực, đến hắn sống quen chỗ cũng không mấy khi đi trên đất.

"Tiền bối Trường Không, chúng ta còn chưa đến chỗ đặt bẫy mà?" Dự Niên gãi đầu.

"Không sao, giờ vẫn còn sớm chán, đi bắt sau cũng không muộn, thay vào đó thì ta có thứ muốn dạy con. Muốn học chứ?" Lý Trường Không chống gậy gỗ lại gốc cây gần đó rồi ngồi xuống, thở dốc một hơi sâu.

"… Đa tạ ngài đã có lòng, nhưng ông nội nói võ học Phái Đông Hỏa không phù hợp với thể chất của cháu lắm. Hay là thôi đi."

Thiên hạ rộng lớn chỉ lác đác vài Hóa Cảnh, được bất cứ người nào chỉ điểm thôi cũng có thể biến một con gà sân vườn thành phượng hoàng bay lượn cửu thiên. Dự Niên có may mắn ấy, nhưng vì giới hạn thể chất nên võ học thuần dương của Lý Trường Không lại trở thành gân gà. Vứt thì thương mà vương thì tội.

"Thằng bé này thật tình." Lý Trường Không bật cười. "Mặc dù ta là chưởng môn nhưng cũng không được quyền truyền dạy võ học bổn phái cho người còn không phải là đệ tử như con. Hôm nay ta muốn xem thử Thư Thần và Diệu Thủ đã dạy con những gì rồi."

"Tiền bối, bà nội bảo không được cho người ngoài biết thực lực của mình." Dự Niên thành thật khai báo. Đôi mắt hắn ngây thơ thấy rõ.

"…"

Thằng ranh này sao đột nhiên ngoan thế?

Lý Trường Không đến giờ vẫn chưa quên dáng vẻ "xảo trá" khi bắt lão quỳ rồi thề mới chịu của hắn. Phải thừa nhận là cái mặt ngây thơ ngày hôm ấy giống hệt như bây giờ. Lão thật sự không hiểu, Thư Thần chính khí đầy mình, chẳng hiểu sao lại dạy ra một đứa cháu quái gở thế này.

Dẫu vậy, Lý Trường Không phải thừa nhận là Diệu Thủ rất cẩn thận, bà dạy hết những điều luật bất thành văn của giới võ lâm cho Dự Niên nghe thay vì để hắn tự trải nghiệm. Vừa nghe thôi là lão đã ngửi thấy mùi di ngôn ở đâu đây rồi.

Thường thì người ta sẽ để con cháu, đệ tử mình vấp ngã một lần mới nhắc nhở chứ hiếm ai lại nói thẳng như thế, nếu không thì đã chẳng gọi là luật bất thành văn. Nhưng Thư Thần và Diệu Thủ không còn thời gian, nên hai người cố "nhồi" được bao nhiêu thì "nhồi", còn Dự Niên hiểu được bấy nhiêu thì hiểu. Mà Lý Trường Không nghĩ hắn sẽ không để ý lắm đâu, trẻ con mà.

Buông một hơi thở dài, Lý Trường Không nói:

"Vậy thì con cứ thể hiện những gì có thể đi, biết đâu ông già này sẽ cho lời khuyên bổ ích."

Dự Niên vẫn còn do dự, nhưng ngẫm lại thì hắn không có bất lợi gì cả. Ông bà nội quen biết Lý Trường Không từ lâu, và lão cũng quá rõ thực lực của hai người nên hẳn sẽ biết khá nhiều bí mật. Mặt khác, hắn bây giờ chỉ mới vào Nhập Lưu, bản thân đã được cái gì đâu mà giấu với chả giếm. Nhất là khi đang đối diện một trong thập đại cao thủ (dù rằng hiện thời lão đang suy yếu).

"… Tiền bối nói cũng có lý."

Cứ như vậy, Dự Niên tiến lại một gốc cây gần đó, trực tiếp thi triển trảo công dày công luyện suốt mấy tháng qua, đồng thời phối hợp với nội lực để tăng thêm sát thương.

Chỉ trong một quãng thời gian ngắn, thân cây sần sùi đã bị trảo công của hắn cào nát, thậm chí trên bề mặt còn hơi ẩm ướt. Mỗi một trảo vồ đến là tiếng dập vỡ lại vọng vào trong tai của Lý Trường Không.

Lão lắng nghe nhịp điệu chiêu thức rất cẩn thận, cũng quan sát kỹ lượng không bỏ qua bất cứ giai đoạn súc thế ra chiêu nào cả. Mãi đến khi nội lực của Dự Niên gần cạn và phải chống đùi thở dốc thì lão mới lên tiếng:

"Không hổ danh là được Diệu Thủ dạy bảo. Võ học của con không có chút hệ thống nào cả."

"…"

Này là khen hay chê thế?

Nhìn nét mặt cau có của Dự Niên, Lý Trường Không liền cười vang, sau lại quay sang chỗ khác mà ho sặc sụa một hồi.

"Không phải ta đang chê Diệu Thủ, dù sao bà ta cũng là một trong những Đại Tông Sư mạnh nhất ta từng biết ở võ lâm. Nhưng để hình thành được danh tiếng ngất trời như thuở xưa thì Diệu Thủ phải đúc kết rất nhiều kinh nghiệm để hình thành võ học độc bản. Con luyện Vô Tướng Công không tồi, nhưng thiếu quá nhiều kinh nghiệm thực tế nên võ học không được hệ thống hóa một cách đường hoàng."

Nói đoạn lão lại dừng một chút để quan sát biểu hiện của Dự Niên, thấy hắn chăm chú lắng nghe không chịu đả kích thì lão mới hài lòng nói tiếp:

"Những gì con vừa thể hiện hoàn toàn vượt qua một đứa trẻ cùng độ tuổi, nhưng để so với những thiên tài được nuôi dạy và rèn luyện trong môi trường đại phái thì vẫn kém một khoảng nhỏ. Tất nhiên, con không thua bọn nó, vì con có nội lực, có sức bền và có tốc độ. Nếu đánh với bọn nó, con đảm bảo sẽ giết chết đối thủ của mình trong hai mươi chiêu trở lại. Tiểu Niên, con hiểu ý ta chứ?"

Dự Niên chớp mắt, vẻ mờ mịt. Nghe Lý Trường Không nói thì có vẻ rất rành mạch, nhưng chẳng hiểu sao hắn không hiểu được cái gì cả. Câu trước bảo hắn thua kém thiên tài đại phái, câu sau lại khẳng định hắn có thể giết đối phương. Mâu thuẫn quá rồi đấy.

Dự Niên thành thật lắc đầu, bảo:

"Tiền bối, cháu không hiểu."

Lý Trường Không đăm chiêu một chút rồi hỏi:

"Vậy ta hỏi con một câu: con đã từng giết người bao giờ chưa?"

Dự Niên lắc đầu, lắc kịch liệt.

"Vậy con đã đánh thắng người ta chưa?" Lão hỏi tiếp.

"… Nếu tính thúc thúc lần trước thì hẳn là rồi ạ."

Lý Trường Không đột nhiên thở dài, lão than nhẹ:

"Chắc cũng chỉ có mỗi con mới gọi người muốn giết mình là thúc thúc quá."

"…"

Nhầm rồi, ta còn muốn chửi thề cơ, nhưng nếu dám nói mấy lời "bẩn thỉu" đó thì ông nội chắc chắn sẽ đánh què chân ta mất.