Chương 34: Diệu Thủ Mặc Thư Hương

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 34: Diệu Thủ Mặc Thư Hương

Chương 34: Diệu Thủ Mặc Thư Hương

Chương 034: Diệu Thủ Mặc Thư Hương

Gã trung niên thầm giật mình, hắn không hề cảm nhận được sự hiện diện của Mặc Thư Hương, thậm chí khi bà áp sát lại cũng vô thanh vô tức tựa như một bóng ma.

Mặc Thư Hương không quan tâm biểu hiện của đối phương như thế nào, bà nhẹ nhàng hất tay lên, cả người gã trung niên lập tức bị hất lên không trung. Hắn phải xoay người vài vòng trên không trung thì mới ổn định lại trọng tâm cơ thể mà đáp mình trên cành cây cao chưa bắt lửa.

"Bà nội!" Dự Niên mừng rỡ.

"Niên Niên, con không bị thương chứ?" Mặc Thư Hương thu sự lạnh lùng trước đó về, bày ra một vẻ mặt hiền từ với cháu mình.

"Cháu không sao ạ." Dự Niên nhanh chóng đáp lại, song vẫn không quên nhìn đến gã trung niên đằng kia.

Tuy rằng bà nội hắn là Đại Tông Sư, nhưng hắn không dám nói bà mạnh hơn gã. Bởi bà đã truyền năm năm công lực chính chuyên cho hắn rồi. Lại thêm tuổi già nữa thì thực lực hiện tại của bà có lẽ không còn ở thời kỳ đỉnh cao.

Mặc Thư Hương gật gù rồi nhìn lại cái xác không đầu đang bốc cháy ở gần đó. Mặc dù đã bị lửa đỏ bao phủ nhưng năm lỗ máu tại khu vực bụng dưới thì không thoát khỏi mắt bà. Niên Niên của bà đã dần quen thuộc với tranh đấu giang hồ rồi.

Mặt khác, trên đường đến đây, bà phát hiện ra một cái xác cháy với nhiều vết tích giày xéo bên trên, có lẽ người đó cũng là "nạn nhân" của Niên Niên. Đơn đả độc đấu với hai cao thủ của triều đình mà không nhận thương tích, Niên Niên hoàn toàn vượt qua sự kỳ vọng của bà.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là tiền bối Diệu Thủ."

Gã trung niên nhảy xuống từ cành cây, lưỡi kiếm trên tay sáng bóng phảng chiếu lại ngọn lửa hừng hực quanh cánh rừng. Chợt mũi gã nhúc nhích, khóe miệng lại nhếch lên.

"Trên người tiền bối có mùi máu, xem ra cũng khởi động được kha khá rồi nhỉ?"

Mặc Thư Hương ngoảnh đầu lại, vẻ hiền từ mất hút, thay vào đó là sự lạnh lùng cùng sát khí kinh người làm cho Dự Niên ở sau lưng phải rợn gáy theo. Bà lạnh giọng:

"Triều đình đợt này nhanh tay lẹ chân đấy. Ta cứ nghĩ các ngươi phải mất thêm một năm nữa mới tiến vào trong này. Ai ngờ…"

Để tiến sâu vào vùng núi Sơn Đông, Mặc Thư Hương chưa bao giờ nghĩ triều đình sẽ lựa chọn phóng hỏa. Đồng ý là vùng núi Sơn Đông này không mang lại sản lượng nông sản hay lâm nghiệp cao, nhưng chí ít nó sở hữu địa hình đồ sộ để che chắn quân thù từ phương bắc của Đại Khánh. Triều đình thẳng tay thiêu rụi như thế này chẳng khác nào tự hủy đi một bức tường phòng thủ lớn của quốc gia.

"Theo kế hoạch thì đúng là ngốn thêm một năm dò đường, nhưng tiền bối biết đấy, trong thành có người đang lo sợ, chúng ta cũng chỉ thúc đẩy hành động để lấy lòng mà thôi." Gã trung niên mỉm cười.

Dứt lời, bóng dáng gã biến mất, thoáng chốc đã hiện diện ngay trước mặt Mặc Thư Hương. Gã vung kiếm chém về phía bà, ánh đỏ lại lóe lên, không khí như thể bị cắt ra. Dự Niên run rẩy không cách nào chuyển động được. Hắn có thể nhận ra nguy hiểm đến từ một kiếm này, nhưng hắn không thể tránh, càng không thể chạy.

Ngay lúc này, một luồng khói xanh lục đột nhiên chắn trước mặt hắn, nhẹ nhàng giải tỏa đi áp lực. Là Mặc Thư Hương. Bà nâng cánh tay lên, mọi thứ trong tầm mắt đột nhiên chậm đi thấy rõ. Bà gạt cánh tay cầm kiếm của gã trung niên sang một bên, tay còn lại nắm lấy bả vai đối phương rồi ném ngược ra phía sau.

Gã trung niên nhận ra tương đối trễ, nhưng phản ứng lại khá lanh lẹ nên vẫn có thể đảo chiều mà ổn định cơ thể. Gã đạp chân vào gốc cây, mũi kiếm lại tiếp tục hướng về Diệu Thủ. Ánh đỏ chạy dọc lưỡi kiếm càng mạnh, sát khí tỏa ra từ đôi mắt sắc lẻm kia lại càng khủng khiếp hơn.

"Ngựa non háu đá."

Mặc Thư Hương lắc đầu rồi nhẹ nhàng đẩy Dự Niên ra sau lưng. Lúc này, mấy làn khói xanh lục thường ngày đã hóa thành màu đỏ. Khói đỏ ngưng tụ lại bàn tay của bà, cường độ không hề mạnh như của gã trung niên, nhưng chẳng hiểu sao Dự Niên lại cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Rồi lại qua một hơi thở, gã trung niên đột nhiên đập lưng mình vào gốc cây đang cháy, nội tạng rung chuyển, cổ họng chợt dâng lên một dư vị ngòn ngọt của máu tươi. Gã rơi xuống đất, nhanh chóng dựng kiếm đứng dậy nhưng đầu óc bỗng dưng choáng váng mà nửa quỳ trong run rẩy. Đôi mắt gã tỏ rõ sự khó tin, dường như không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

"Sao thế? Sợ rồi à?" Mặc Thư Hương thản nhiên bước đến.

Gã trung niên lớn hơn bà về mặt hình thể, nhưng trong mắt gã giờ đây, sự hiện diện của bà lại to lớn kinh khủng. Đến đám cháy hừng hực xung quanh cũng không cách nào lấn át được sát khí khủng khiếp của bà. Gã có cảm giác bà bây giờ là một bóng đen khổng lồ với đôi mắt đỏ rực phản chiếu hỏa diễm đang chăm chăm vào mình, một khắc cũng không rời.

"Nực cười!" Gã trung niên quát lớn trong phẫn nộ, nội lực tuôn trào, ánh đỏ bao quanh cơ thể lại càng thịnh vượng hơn bao giờ hết.

Nội lực của gã rất đáng sợ, nó cộng minh với đám cháy xung quanh mà thổi bùng lên sự hủy diệt. Dưới sự điều động của nội lực, lưỡi kiếm của gã tập hợp hỏa diểm xung quanh về mà chém về phía trước. Ánh đỏ hòa với biển lửa mà tạo thành kiếm khí đỏ rực đầy nóng bỏng.

"Mãnh Hổ Triều Dương!"

Mặc Thư Hương vội tóm lấy Dự Niên, trực tiếp dùng khinh công tránh né một chiêu này, vạt áo tung bay giữa không trung, vô tình tiếp xúc lấy mà bị chém đứt rồi bốc cháy. Cũng may nội lực Vô Tướng Công của bà có thể trung hòa nên không nhận bao ảnh hưởng. Tuy nhiên, mấy cái cây sau lưng thì đã bị hủy diệt trong phút chốc, mặt đất dưới cái nóng của lửa mà trở thành bãi lầy. Nếu gã trung niên này tăng thêm nội lực, không khéo đất cát cũng phải hóa thành bùn nhão.

"Chiêu kiếm không tệ, nhưng đã mượn cả lợi thế môi trường rồi mà vẫn chỉ được như thế thôi sao?" Mặc Thư Hương bình thản lên tiếng.

Nghe vậy, gã trung niên không khỏi tức giận, sát khí tỏa ra khiến con người lão trở nên tăm tối hơn, hai bên thái dương nổi lên từng đoạn gân xanh, tròng trắng hiện lên những đường tơ máu. Gã nắm chặt thanh kiếm trên tay, khóe miệng đặt ngang không cao hứng cũng chẳng sa sút. Gã không nói lời nào, chỉ thực hiện khinh công mà lóe đến sau lưng Mặc Thư Hương, thẳng tay chém thẳng về phía Dự Niên.

Mặc Thư Hương quá quen thuộc với tác phong đánh không lại liền nhắm vào con tin của cao thủ triều đình. Năm xưa bọn họ nhắm vào Dự Thần, bà còn châm trước đôi chút, dù sao Dự Thần vẫn có sức tránh, nhưng đã nắm vào Niên Niên của bà… thì đừng hòng.

"Ngươi muốn chết?" Toàn bộ nếp nhăn trên gương mặt Mặc Thư Hương đột nhiên dồn lại.

Một lần nữa, gã trung niên lại bị ném thẳng lên trên không trung mà không hề nhận thức được, thanh kiếm trong tay cũng đã bị tước mất trong quãng thời gian nhận thức bị đình chỉ.

Giữa trời đêm, Mặc Thư Hương vận khinh công phóng lên trước người gã trung niên, bàn tay bà hóa thành đỏ rực, nội lực tập trung vào giữa lòng bàn tay mà tung ra một chưởng. Gã trung niên nắm tay thành quyền, chưởng quyền liền đối nhau.

Uỳnh!

Chênh lệch nội lực, thời điểm cũng như vị thế ra đòn, gã trung niên lập tức bị đánh rơi xuống đất, cột sống bị đập vào đá tảng mà gây nhức nhối cả thân mình. Cả người gã trung niên tê dại trong đau đớn, nội lực chảy ngược trong kinh mạch sinh nội thương. Gã quằn quại trên đất mà phun ra một ngụm máu tươi, vừa hay, Dự Niên lại ở trong tầm mắt. Gã cắn răng chịu đựng mà lao về phía hắn, tựa như một con cóc bật nhảy.

Mặc Thư Hương rơi xuống từ bầu trời, bà đáp hai chân lên đầu vai của gã, ánh đỏ lại nổi lên.

"Trọng Khôn Cước!"

Oành!

Gã trung niên bị đạp thẳng xuống đất, xương vai vỡ nát, mặt đất cũng nứt ra rồi lún xuống. Gã phun một ngụm máu, người ngợm run rẩy, co giật liên hồi. Áo giáp ngoài bị đánh vỡ từ lúc nào không hay, các vết nứt trên đó rất bóng bẩy, dường như chỉ trúng một đòn duy nhất là vỡ nát rồi, không phải chịu thêm nhiều vết tích khác.

Mặc Thư Hương nắm lấy tóc gã rồi ném ngược lại bầu trời. Thật khó tin là dáng người thấp bé như bà lại sở hữu một nguồn sức mạnh khủng khiếp như thế. Bà dậm chân xuống đất, một lần nữa vận dụng khinh công vượt qua người của gã trung niên, bà xòe rộng bàn tay đưa quá đầu, đôi mắt lạnh lùng như thể đang nhìn lấy một người chết.

Trong một khoảnh khắc ngắn giao mắt nhau, gã trung niên vô thức lẩm bẩm:

"… Không hổ danh… là Diệu… Thủ."

"Khinh Thần Chưởng!"

Mặc Thư Hương thẳng tay đánh một chưởng vào lồng ngực đối phương, mượn trọng lực và lực rơi tự do để đánh gã trung niên xuống dưới đất. Trong nháy mắt, lòng gan phèo phổi của gã văng lên không trung, máu tươi rưới xung quanh mà nhiễm đỏ cả mặt đất. Gốc cây gãy đổ đâm xuyên qua bụng gã, chết ngay tại chỗ.

Mặc Thư Hương nhẹ nhàng đáp mình xuống dưới đất, lẳng lặng chắp hai tay sau lưng nhìn địch thủ một lát rồi lắc đầu thở dài:

"Nếu là ta của ngày xưa, cần gì phải dùng đến chiêu thứ hai với hạng như ngươi."