Chương 42: Truy sát trong đêm (2)
Chương 042: Truy sát trong đêm (2)
Trọng thiết là một loại quặng quý hiếm của phương bắc Đại Khánh, hầu hết chỉ có thể khai thác trong những hốc núi đá hiểm trở nên sản lượng thu về thường không nhiều. Vì vậy, giá thành trên thị trường khoáng sản rất cao, chỉ thua mỗi vàng và bạc. Thông thường, trọng thiết vốn là vật liệu chính để rèn danh kiếm và danh đao trên giang hồ.
Tay mặt nạ là người của triều đình, nên hắn hiểu rõ sức ảnh hưởng của trọng thiết. Nói đâu cho xa, thanh kiếm của hắn đang dùng cũng được rèn từ trọng thiết đây. Nhưng lượng trọng thiết mà Dự Niên ném ra… lại đủ để rèn tận bốn thanh danh kiếm cứng cáp hơn của hắn.
Ngẫm lại tốc độ của Dự Niên từ nãy đến giờ, tay mặt nạ chợt híp mắt lại mà nhanh chóng đuổi theo. Mang nhiều trọng thiết như thế mà vẫn nhanh, nếu vứt bỏ đi hết gánh nặng, tốc độ sẽ còn tăng đến mức nào nữa?
Trong rừng thưa tuyết trắng, Dự Niên càng ngày càng bỏ xa tên Tông Sư sau lưng, khinh công của hắn càng lúc càng mượt, tốc độ mỗi giây lại mỗi tăng. Lần đầu tiên trong đời, Dự Niên cảm thấy cơ thể mình lại nhẹ nhàng như thế, tựa như một cọng lông vũ trôi nổi trong những cơn gió lạnh của mùa đông.
Từ lúc bắt đầu ý thức được tầm quan trọng của võ công, Dự Thần đã bắt Dự Niên phải mang hai miếng da thú buộc trọng thiết trên chân để đi lại. Mới đầu hắn còn khó khăn vì khó lê nổi bước chân, chứ đừng nói là chạy nhảy hay thi triển khinh công. Nhưng khi đã quen rồi thì hắn lại quên mất sự hiện diện của nó, mãi đến khi bị kiếm khí chém trúng thì hắn mới nhớ ra trên người mình vẫn luôn mang theo những gánh nặng như vậy.
Dự Niên không rõ trọng thiết là gì, nó chắc như thép, nhưng lại nặng như chì, nên hắn tôn trọng tên gọi ở thế giới này. Sau khi tháo nó ra khỏi đôi chân, Dự Niên như thể được giải thoát, khinh công của hắn cũng nhanh hơn một cách rõ rệt. Người hắn nhẹ như không, mỗi một bước chân lại càng thanh thoát và dứt khoát hơn trước đó.
Với đôi chân trần chạy trên tuyết, dần dần, Dự Niên không còn cảm nhận được trọng lực của mặt đất nữa. Hắn dẫm lên tuyết nhưng không để lại dấu chân. Trong vô thức, Dự Niên đã vượt qua cảnh giới khinh công bình thường, hắn đã chạm đến cảnh giới chân chính đầu tiên của khinh công - Đạp Tuyết Vô Ngân.
Khinh công của hắn giờ này đủ mạnh để có thể so với các cao thủ Tông Sư trên giang hồ. Với độ tuổi này mà nói, hắn đủ xuất sắc, nhưng sẽ càng xuất sắc hơn… nếu hắn thoát được chủ nhân của luồng sát khí khủng khiếp ở phía sau.
Mặc dù đã chạm đến Đạp Tuyết Vô Ngân, nhưng kẻ truy đuổi Dự Niên bây giờ lại là Đại Tông Sư với sát khí cực kỳ khủng khiếp. Dự Niên không biết đôi bên cách bao nhiêu bước chân nhưng tóc gáy hắn thì dựng hết cả rồi đây.
Đáp mình xuống một cành cây cao, Dự Niên chuẩn bị dồn nội lực để thực hiện cú bật xa. Có điều, cành cây hắn đáp đã bị kiếm khí chém thành mười khúc. Mất đi chỗ đặt chân, Dự Niên lập tức mất lực mà rơi xuống dưới, hắn nhanh chóng ổn định lại trọng tâm để tiếp tục chạy. Nhưng vừa thò một chân lên trước thì mặt tuyết đột nhiên bị cắt đôi tạo thành một đường phân cách.
Trong màn đêm buông xuống nhân gian, một sự hiện diện tựa như tử thần đã đến ngay sau lưng. Từng bước từng bước một, tay mặt nạ hiện thân từ trong bóng tối.
"Đi thêm một bước, ta cắt chân ngươi." Tay mặt nạ đã đuổi kịp. Trên tay hắn là một cái đầu lủng lẳng đang chảy máu tươi. Là đầu của tên Tông Sư dưới quyền.
Dự Niên vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, gai ốc trên người đua nhau nổi lên. Hắn vô thức nắm lấy gói bọc hình trụ ở sau lưng, một bên thái dương chảy xuống giọt mồ hôi.
"Đến cấp dưới của mình cũng không tha… ông máu lạnh thật đấy." Dự Niên lên tiếng.
"Không hoàn thành nhiệm vụ đồng nghĩa với cái chết. Những người làm công việc dơ bẩn như chúng ta bắt buộc phải hiểu điều đó khi mang trên mình chiếc mặt nạ này." Tay mặt nạ bình tĩnh đáp lại rồi ném cái đầu sang một bên. "Ngươi giấu hơi thở của mình rất tốt, thiên phú luyện võ đủ để ta phải ghen tị. Ngươi còn sống sẽ là mối nguy cho triều đình ngày sau."
Rồi hắn nâng kiếm lên chĩa về chỗ Dự Niên.
"Còn lời trăng trối gì không?"
"Giết ta xong rồi ông tự sát thì thế nào?" Dự Thần cố gắng ổn định tinh thần lại mà lùi về sau.
Chợt gương mặt hắn đau đớn hẳn mà khuỵu người xuống, trên bắp chân đã có một vết chém từ lúc nào không hay. Không còn miếng da gắn trọng thiết, hắn cũng mất luôn lớp phòng thủ cuối cùng để bảo vệ đôi chân.
"Ta không thích nói nhiều lần." Tay mặt nạ lạnh lùng lên tiếng.
Dự Niên chợt nhớ tới lời cảnh cáo trước đó không lâu: đi thêm một bước, ta cắt chân ngươi. Đám người triều đình này đúng là không biết cách nói đùa rồi.
Dẫu vậy, Dự Niên vẫn cố chấp lùi ra sau, dù sao vẫn tốt hơn so với ngồi yên đợi thanh kiếm kia chém đầu mình. Tất nhiên, tay mặt nạ không hề làm ngơ trước hành động của hắn.
Kiếm khí liên tục được phát động, Dự Niên chủ động tránh né. Hắn nhận ra tay mặt nạ này không thực sự nghiêm túc, mà chỉ muốn chơi đùa với hắn đến chết. Mỗi một kiếm chiêu của đối phương đều nhắm vào những chỗ cận yếu hại chứ không nhắm phải điểm yếu, thành ra đến giờ hắn vẫn còn sống. Dự Niên cần duy trì cục diện này, mà tiền đề là phải tạo được hứng thú muốn chơi đùa của đối phương.
Nhỏ giọt, nhỏ giọt. Từng giọt máu quý giá của Dự Niên rơi xuống nền tuyết lạnh, sự trong trắng của tuyết mùa đông đã bị máu đỏ nhuộm bẩn, nhưng hắn đã lê lết được cái thân đến bờ rìa vực sâu phía sau lưng.
"Máu không bị đông dưới trời lạnh… Ra vậy, ngươi là Tiên Thiên Cực Hàn Thể." Tay mặt nạ chợt dừng bước chân của mình lại mà đưa ra nhận xét.
Trong suốt cuộc đuổi bắt nãy giờ, hắn vẫn luôn tò mò về thể chất của Dự Niên, mà thường thì cách tốt nhất để tìm hiểu là bắt ép đối phương động thủ. Nhưng những gì Dự Niên làm là chỉ có chạy và chạy mà thôi, nên hắn cũng đang dần mất đi hứng thú của mình. Có điều, dựa vào vết máu tên tuyết hiện giờ thì thắc mắc của hắn đã được giải quyết rồi.
"… Ông nhận ra được?" Dự Niên thở hổn hển.
"Tiên Thiên Cực Hàn Thể là thể chất chịu lạnh, cho dù là một giọt máu rơi xuống sông băng thì nó cũng không bị chuyển màu khi đông lạnh. Máu của ngươi vẫn rất đỏ, ta có thể thấy được sự thẩm thấu của nó trên nền tuyết bây giờ." Tay mặt nạ bình tĩnh đáp lại.
Khả năng quan sát của Đại Tông Sư thật sự rất đáng nể. Dự Niên không ngờ bí mật thể chất của mình lại bị nhận ra theo một cách này. Hơi thở của hắn mỗi lúc một dốc vì thiếu máu, dù đã dùng nội lực kiềm chế lại nhưng số lượng vết thương hở quá nhiều, hắn không thể quán xuyến tất cả. Hắn nhìn lại đối phương mà buông một hơi thở dài.
"Người của triều đình thực sự rất lợi hại, chẳng trách ông nội lúc nào cũng phải trốn."
"Tuổi tác, năng lực và óc phán đoán của ngươi đủ để đảm bảo một tương lai tốt đẹp. Nếu ngươi trải đời thêm vài năm có lẽ đã tai qua nạn khỏi lần này. Đáng tiếc, trên đời này không có ‘nếu’ với những người không xứng đáng." Tay mặt nạ bình tĩnh bảo.
Dứt lời, lưỡi kiếm của hắn lập tức chém về phía Dự Niên, kiếm khí màu xanh lam đột nhiên hóa thành màu đỏ thẫm, tựa như màu sắc của khí mà Dự Niên đã chứng kiến trong trận chiến mùa thu vừa qua.
Dự Niên cắn răng ngã người ra sau, kiếm khí màu đỏ sượt qua chém ngang tóc mái hắn. Cả người lập tức rơi thẳng xuống dưới vực sâu sau lưng.
Tay mặt nạ giật mình, hắn vội vàng tiến lại để kiểm tra thì phát hiện ra Dự Niên đang bám vào vách đá một cách đau khổ, còn phía dưới là một biển sương mù thăm thẳm không cách nào nhìn thấu được đáy.
Tay mặt nạ cảm thấy thật khó hiểu đôi ông cháu nhà này. Dường như một nhà thượng thư đại nhân không thích thú lắm với việc bị người khác giết thì phải.
"Nhãi ranh, vùng vẫy vô ích. Ngươi hết đường thoát rồi."
Tay mặt nạ nâng thanh kiếm của mình lên, dòng khí màu đỏ một lần nữa lại bọc lấy lưỡi kiếm, sát khí khủng khiếp của hắn nhanh chóng tỏa ra ngoài mà hướng về phía Dự Niên.
"… Câu đó… nên dành cho ông mới phải." Dự Niên thở hổn hển bảo.
Tay mặt nạ không để tâm đến nó, nhưng qua thêm một giây sau, gương mặt giấu phía sau mặt nạ đã thay đổi. Hắn nhanh chóng quay lưng lại, sát khí khủng khiếp một lần nữa lại tỏa ra ngoài. Nhưng lần này hắn không nhắm vào Dự Niên, mà nhắm vào tồn tại khác trong bóng tối của khu rừng mùa đông.
Hàng loạt con mắt đột nhiên hiện diện trong đêm tối mà chăm chăm vào tay mặt nạ, chúng bắt đầu bước ra ngoài, gầm gừ từng tiếng một với hàm răng nhọn hoắc cùng với bộ dạng đói lã đến điên cuồng. Là lũ sói săn mồi.
"Ông có vẻ không hiểu Sơn Đông này nhỉ." Thanh âm của Dự Niên vang lên từ vách đá. "Hôm nay… là ngày trăng rằm."
Bầu trời u ám chợt lộ ra một mảng mây sáng, ẩn phía sau là một vầng trăng tròn tuyệt đẹp, chiếu sáng vào trong khu rừng tối tăm trước mặt tay mặt nạ. Lúc này, nguyên một bầy sói lộ ra, nhưng chúng không tấn công ngay, thay vào đó là nhường đường để cho vị vua đích thực. Đó là một con sói cực lớn với kích thước gấp ba người trưởng thành cùng bộ lông màu xám xanh. Nó đạp tuyết bước về trước, nhe hàm răng sắc nhọn với hận ý ăn tươi nuốt sống mọi con mồi.
Dự Niên bám chặt vào vách đá, lòng thở phào nhẹ nhõm. Cắn răng chịu đau đúng là quyết định đúng đắn. À mà công đầu vẫn nhờ xác của tên Tông Sư kia, với lượng máu khủng khiếp của một người trưởng thành, cuối cùng Dự Niên cũng dụ nó ra khỏi hang.
Vị vua đích thực của Sơn Đông, cơn ác mộng đêm rằm – Lang vương.