Chương 47: Ba điều kiện
Chương 047: Ba điều kiện
Mùa đông năm nay kéo dài một cách lạ thường, tuyết trắng gần như phủ rạp hết toàn bộ phương bắc của Đại Khánh, gây hại cho mùa màng ảnh hưởng đến đời sống của bách tính nhân dân. Hiếm khi nào nạn đói xuất hiện trong mùa đông nhưng năm nay lại mon men hiện diện, tri phủ, tri huyện khắp nơi cũng đau đầu tính toán phương án giải quyết.
Thành Tương Dạ - một trong những tòa thành lớn của phương bắc - chịu nạn đói nặng nhất vì lượng tuyết rơi vượt trội khu vực khác. Gần một phần ba bách tính trong thành đã cạn kiệt lương thực dự trữ, buộc tri phủ phải mở kho thóc để duy trì sự sống trong khi gửi thư cầu viện triều đình. Dẫu vậy, để triều đình phản ứng lại cũng phải tốn thêm một quãng thời gian nữa. Dù sao thì nước xa cũng không cứu được lửa gần.
"Của ta, của ta…"
Trên đường phố hỗn loạn, mấy ăn mày đánh nhau chỉ để giành giật một cái bánh bao, người nào người nấy đều gầy như những con nghiện. Với bộ quần áo mỏng manh không chống lại nổi gió mùa, thật kỳ diệu là những người này vẫn còn sống sót trong mùa đông lạnh giá.
Bình thường thì sự hỗn loạn này sẽ có quan binh tri phủ đến dẹp, nhưng bây giờ lại hóa thành chuyện thường ngày trong mắt người qua đường. Đấy là hệ quả của cái đói, một cái bánh bao cũng đủ để những người dân bình thường tranh chấp chứ đừng nói là nguyên một đám ăn mày kiếm cơm từng bữa một.
Giữa lúc hỗn chiến, một cái bóng mờ đột nhiên thoáng qua mà không ai nhận ra, cho đến khi để ý thì cái bánh bao đã biến mất từ lúc nào không hay. Đám ăn mày liền quýnh hết cả mà đánh nhau mạnh hơn, bởi bọn hắn cho rằng một trong số những người ở đây đã thó mất.
Tuy nhiên, thủ phạm thực sự lại đang gặm nó trong một con hẻm tối ít người qua lại, tất nhiên, cũng ít người trú trong đây vì quá lạnh lẽo. Ngoại trừ Dự Niên là Tiên Thiên Cực Hàn Thể, có lẽ chỉ còn mỗi cao thủ Tông Sư liên tục vận công điều khí mới chịu nổi cái lạnh này.
"Sinh nhật năm nay tồi tàn thật." Dự Niên lẩm bẩm sau khi ăn xong cái bánh bao nguội ngắt.
Mùa đông của Sơn Đông lạnh lẽo hơn thành Tương Dạ nhiều, nhưng ít nhất Dự Niên không bị đói run vì thiếu lương thực. Hơn nữa, củi đốt sưởi ấm bao giờ cũng túc trực. Còn bây giờ, đừng nói củi, đến miếng ăn hằng ngày hắn cũng phải canh lúc đi trộm.
Đời người lên voi xuống chó chỉ trong một nốt nhạc, Dự Niên đại khái đã trải qua rồi, dù rằng "voi" của hắn chẳng khấm khá hơn bao nhiêu, nhưng chí ít hắn vẫn hơn khối người trong thiên hạ hiện nay. Hắn biết võ, cũng biết chữ, vậy là giỏi lắm rồi.
Dự Niên nép mình vào trong góc tối, tự quấn trên mình hai tấm chiếu cũ kỹ để sưởi ấm, thuận tay dựng một tấm ván gỗ chắn gió lên rồi xếp bằng điều khí. Nhờ vào ba mươi lăm năm công lực của Mặc Thư Hương, Dự Niên may mắn thoát được một kiếp bị thương hàn hành hạ, nếu không trong trời tuyết lạnh này, hắn kiểu gì cũng tái phát năm đến sáu lần là ít.
Từ lúc thoát khỏi Sơn Đông đến giờ có lẽ cũng đã hơn một tháng, Dự Niên bây giờ không còn chăn êm nệm ấm để mang nữa, bởi hắn phải bỏ lại những thứ đó để che giấu thân phận của mình. Ném giày bông cho tay mặt nạ, vứt áo bông vì dính phải máu tươi, hủy quần bông vì bị kiếm khí chém nát. Ngoại trừ bộ quần áo mỏng manh rách rưới trên người, Dự Niên chỉ còn lại bốn di vật duy nhất của ông bà nội.
Một ống kính vạn hoa, một miếng ngọc bội cũ, Tuyệt Hàn Thái Đao và một ít thuốc trị thương. (Katana là kiếm Nhật, nhưng vì chỉ có một lưỡi giống đao nên được gọi là thái đao)
Trong đó, ống kính vạn hoa là thứ quan trọng nhất, vì hình ảnh được giấu bên trong là chiêu thức võ thuật. Còn bài thơ tối nghĩa mà ngày ngày Dự Thần bắt hắn học thuộc lại là khẩu quyết. Dĩ nhiên, để đọc ra đúng khẩu quyết thì bắt buộc phải đọc ngược từ dưới lên trên, phối hợp thêm chiêu thức thì ngữ nghĩa với được giải toàn vẹn.
Dự Niên nhớ trong những tháng ngày học võ, Dự Thần có đục đẽo khối gỗ để làm cái gì đó, thì ra là ống kính vạn hoa nay. Tay nghề của lão rất khéo, xoay ống kính một cái là tư thế võ thuật tĩnh liền thành động, đến bà nội hắn cũng không biết được chuyện này.
Nhớ lại ngày ông nội bàn giao di vật, Dự Niên không khỏi thở dài buồn rầu. Vì tương lai của hắn, ông nội đã chuẩn bị rất nhiều, nhiều hơn cả những gì mà hắn tưởng tượng....
Vài tháng trước.
Trong rừng cây không bóng người của đầu đông, Dự Niên sững sờ khi nhận lấy di vật từ Dự Thần. Ngoại trừ Tuyệt Hàn Thái Đao có thể cầm nắm trực tiếp và cảm nhận tác dụng thì môn võ mà Dự Thần truyền lại cho hắn cũng không hề đơn giản. Ngay từ những hơi thở đầu tiên khi hắn luyện theo khẩu quyết, nội lực do Mặc Thư Hương truyền lại lập tức chuyển hóa thành hàn khí nội sinh mà không cần điều khí theo chu trình.
Điều này có nghĩa gì?
Nghĩa là môn võ hắn luyện không hề đơn giản, nói thẳng ra chính là tuyệt học thần công đấy.
"… Ông nội, làm sao ông có được tuyệt học thần công vậy?" Dự Niên kinh thán hỏi.
Dự Thần mỉm cười đáp lại:
"Năm xưa khi đang chạy trốn khỏi triều đình, ta từng vượt biên chạy ra ngoài biển bắc để trú ẩn, nhưng vì không đánh giá được tình huống nên trốn nhầm vào đảo băng trôi, kết quả là lưu lạc trên biển những một năm trời. Cũng may ông trời có mắt, mạng ta vẫn chưa tận nên tìm được một hang động để trú ẩn, vách tường bên trong khắc môn võ này. Ta cũng tìm ra thanh đao này ở trong đó."
Đảo băng trôi là một khái niệm đến thời hiện đại cũng khó mà tin nổi. Bởi kích thước của đảo đủ lớn và nhiều lắm là xê xích không đáng kể theo thời gian, nên về lý, đảo cũng mang hàm ý "không thể trôi". Nhưng cái thế giới này nó lạ lắm, nó tồn tại những khái niệm gây rất nhiều khó khăn cho kiến thức vốn có của Dự Niên. May là hắn chấp nhận từ sớm nên mới có thể bình tĩnh đối mặt với những câu chuyện sau đó của Dự Thần.
Theo lời Dự Thần, trong hang động có một bộ xương khô cùng với dòng chữ được khắc trên băng rất nguệc ngoạc: người luyện được Thái Hàn Kinh sẽ là truyền nhân của Nhạn Thần ta.
Nhạn Thần là một cao thủ giang hồ vô danh, Dự Thần chưa bao giờ nghe tên, thậm chí khi quay lại đất liền, mặc cho bao thuộc hạ điều tra thì cũng chẳng ai biết đến cái tên này. Dẫu vậy, lão vẫn tin Nhạn Thần là một vĩ nhân. Bởi bằng vào khinh công của Thái Hàn Kinh, lão đã thành công đào mạng hàng chục lần từ tay triều đình.
Khinh công đã tuyệt diệu như thế thì võ công chính gốc sẽ còn đáng sợ đến mức nào?
Dự Thần không biết, bởi lão không thể luyện Thái Hàn Kinh. Khi biết mình không thể luyện, Dự Thần mới hay Thái Hàn Kinh là tuyệt học hiếm có trong giang hồ.
Ngoại trừ tạo ra tiêu chuẩn đong đếm nội công và là điều kiện đầu vào để đảm bảo cho một cao thủ Hóa Cảnh trong tương lai, tuyệt học còn là môn võ cực kỳ khó luyện bởi yêu cầu đầu vào khắt khe đến mức giới hạn quá nửa người luyện võ trong thiên hạ.
Để luyện được Thái Hàn Kinh, người luyện bắt buộc phải đáp ứng được ba điều kiện: đầu tiên là sở hữu một lượng nội lực cực lớn ngay từ bước đầu tiên, đã vậy phải là nội lực mang thuộc tính âm nhu, hoặc ít nhất là trung gian, tuyệt đối không được là dương cương. Thứ hai là thể chất Tiên Thiên Cực Hàn Thể. Cuối cùng là kích hoạt được Tuyệt Hàn Thái Đao.
Điều kiện đầu tiên lọc trên bảy phần cao thủ trong thiên hạ, điều kiện thứ hai lọc xuống còn lác đác vài người trên đầu ngón tay, và điều kiện cuối cùng chính thức tuyên bố không một ai luyện nổi Thái Hàn Kinh.
Sở dĩ Dự Thần tuyên bố kết luận này vì đến lão - người thông thái nhất thiên hạ thuở ấy – còn không đọc được chữ khắc trên Tuyệt Hàn Thái Đao thì những người khác gần như không có cửa. Chưa kể, trong thời đại của lão, Tiên Thiên Cực Hàn Thể duy nhất trong thiên hạ là đại ma đầu Thanh Ma của Bắc Thiên Đạo, nên lão càng quyết ý giữ bí mật về Thái Hàn Kinh, tránh cho môn tuyệt học này rơi vào tay đối phương.
Vốn dĩ là bí mật mang theo xuống mồ, nhưng sự xuất hiện của Dự Niên đã làm mọi dự tính của Dự Thần thay đổi. Vào ngày cháu lão thức tỉnh thể chất, lão đã bắt đầu nung nấu ý định truyền môn tuyệt học tuyệt tích này cho hắn. Lại thêm ý định truyền công của vợ mình nữa thì lão đã chắc mẩm cháu mình đáp ứng đủ hai điều kiện đầu tiên rồi. Vấn đề còn lại chỉ là kích hoạt Tuyệt Hàn Thái Đao đang ngủ say mà thôi.
"… Gossamu?"
Đang lúc Dự Thần kể lại chuyện xưa, Dự Niên đột nhiên chạm vào dòng chữ được khắc trên đao mà gọi tên. Ngay lập tức, thanh thái đao phản ứng lại mà hấp thụ hàn khí nội sinh trong người hắn. Lưỡi đao ảm đạm trong vỏ bấy lâu nay thế mà trở nên bóng loáng thấy rõ, một làn khói trắng bỗng nhiên sinh ra từ cán, bao bọc rồi kéo dài đến tận mũi đao.
Dự Niên giật mình buông Tuyệt Hàn ra, làn khói liền biến mất, còn Dự Thần thì cứng họng ngay tại chỗ. Lão định nói hạn chế của thanh thái đao cho cháu mình nghe… nhưng có vẻ như không cần thiết nữa.
Cơ mà làm thế quái nào cháu lão đọc được dòng chữ đó vậy?