Chương 57: Trọng Khôn Cước

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 57: Trọng Khôn Cước

Chương 57: Trọng Khôn Cước

Chương 057: Trọng Khôn Cước

Rạng sáng hôm sau.

Như kế hoạch đã lên trước đó, Triệu Khương thức dậy từ sớm, lão mang một bộ quần áo không quá nổi bật, sau còn khoác lên một tấm áo choàng màu đêm để di chuyển trong tối. Lão không dùng đèn để tránh sự chú ý, ngoài ra còn di chuyển trong những con hẻm tối tăm, làm cho những người âm thầm theo sau gặp không ít khó khăn. Cho dù không có sự giúp đỡ của Dự Niên, Triệu Khương vẫn có thể tự xoay sở thoát được tầm bốn đến năm người.

Dẫu vậy, còn số theo đuôi lão nhiều lắm, phải cộng hết cả hai bàn tay lẫn hai bàn chân lại. Song với một người thường như Triệu Khương thì cắt đuôi thế là giỏi rồi.

Dự Niên cải trang trong một bộ đồ bó màu đen. Hắn bịt kín mặt chỉ để lộ đôi mắt và thay đổi kiểu tóc để tránh bị nhận diện. Dự Niên khéo léo hòa mình vào giữa những người theo đuôi Triệu Khương, khinh công của hắn lại thuộc hàng cao nhất nên nhiều khi những người còn lại còn chẳng nhận ra sự hiện diện của hắn ấy chứ.

Triệu Khương rời thành Tương Dạ ở cổng bắc, sau vòng đến phía đông thành để lấy xe đẩy hàng được giấu dưới đống rơm. Lão thuê hai con ngựa khỏe từ chuồng ngựa gần đó với mười đồng rồi đi vào trong rừng. Lúc này, cuộc đi săn của Dự Niên cũng bắt đầu.

Ngay khoảnh khắc người sau cùng tiến vào rừng, Dự Niên đã xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào không hay. Bằng vào đòn khóa cơ bản, Dự Niên hoàn toàn ngắt đứt dưỡng khí của đối phương rồi thả xuống gốc cây, sống chết mặc bay.

Như một hành động được dự tính từ đầu, số lượng người theo dõi Triệu Khương dần dần giảm lại trong đêm tối, cho đến khi xe ngựa của lão chuẩn bị rời khỏi cánh rừng thì chỉ còn đúng năm người theo dõi, mà ba trong số đó là anh em nhà họ La, còn một người là Dự Niên.

Dẫu vậy, trừ Dự Niên ra thì ba anh em nhà họ La lại tránh người còn lại như tránh tà. Bởi người đó là cao thủ đạt đến cấp độ hoàn toàn khác so với đám trước đó: Nhập Lưu hàng thật giá thật.

Bỏ được giá lớn để thuê Nhập Lưu đi theo dõi thì mấy cửa tiệm kia có vẻ thật sự quyết tâm đào cho bằng được nguồn hàng của Triệu Khương rồi. Đáng tiếc, Dự Niên chỉ có thể nói là bọn họ bỏ công vô ích. Tên này tương đối nguy hiểm, hắn không định để đối phương quay về.

Âm thầm ra hiệu cho La Thượng, Dự Niên nhanh chóng tiếp cận đến chỗ đối phương mà không phát ra một chút tiếng động. Sau đó, tương tự như những người khác, hắn trực tiếp khóa cổ lại rồi thẳng tay bẻ khớp. Một tiếng rắc vang lên, cả người đối phương liền xụi đi mà rơi khỏi cành cây. Lúc này, Dự Niên mới đáp mình xuống để đuổi theo. Có điều, hắn đột nhiên tránh sang một bên. Một con dao găm sượt qua vị trí đầu trước đó mà găm vào gốc cây phía đối diện.

Dự Niên kinh ngạc nhìn ra sau.

"… Ta nhớ đã bẻ cổ ngươi rồi."

Tên Nhập Lưu kia không chết, hắn vẫn còn sống, đã thế còn chủ động ngồi dậy rồi bẻ đầu qua lại như mấy động vật không xương. Dự Niên từng thấy cảnh này ở mấy rạp xiếc kiếp trước, nhưng hắn lại quên mất. Ở cái thế giới võ công được ví như súng đạn thì mấy pha bẻ cổ chưa chắc đã giết được.

"Ngươi phải cắt đầu ta." Tên đấy đáp lại với giọng rất nghiêm túc.

Cũng phải, gã không hề nhận ra có người tiếp cận từ phía sau, đã vậy còn thành công hạ thủ. Nếu gã không có ngón nghề bẻ xương thì dã sớm đi chầu ông bà.

"Không cần phải vất vả thế." Dự Niên lắc đầu.

Rồi trong khoảnh khắc đối phương vừa chớp mắt mình, bóng hình hắn đã hiện diện ngay trước mặt, vồ lấy trảo công tóm lấy hai cổ tay rồi vận nội lực xoay một vòng. Ống tay áo gã lập tức bị xoắn nát đi kèm với tiếng xướng gãy và tiếng thét trong đau đớn.

Mặc cho bản thân sở hữu nội lực chính chuyên, tên Nhập Lưu vẫn không thể nào là đối thủ của Dự Niên. Chưa kể, tốc độ chớp nhoáng của hắn cũng làm gã không kịp phản ứng. Sau khi hai cánh tay bị phế, gã chỉ còn cách quay đầu chạy đào mạng. Nhưng Dự Niên đã phi thân lên trên đầu gã từ lúc nào không hay.

Mũi chân chạm vào trên vai trái, nội lực của Dự Niên liền dồn thẳng xuống dưới.

"Trọng Khôn Cước."

Uỳnh!

Cơ thể tên Nhập Lưu như thể bị xé toạc, một nửa người bị dẫm thẳng xuống đất, bờ vai nát tươm thành một bãi bầy nhầy. Trái tim bị dẫm nát xen lẫn với khung xương sườn sườn đã vỡ vụn. Máu tươi chảy ra thấm xuống đất qua các khe nứt do Trọng Khôn Cước tạo thành.

Ba anh em nhà họ La chứng kiến được cảnh này mà rợn hết cả người. Sau lưng bọn hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Bọn hắn không ngờ một đứa trẻ với gương mặt non choẹt thế kia mà ra đòn hiểm ác đến không tưởng. Giết chóc là chuyện thường thấy ở giang hồ, nhưng thảm sát như thế này lại thành cực đoan hẳn. Không phải tiêu chuẩn thu đồ đệ của bang chủ Lữ Hồng Quyết là phải có tinh thần hiệp nghĩa à? Hay bọn hắn sai ở đâu rồi?

"Các ngươi còn đứng đấy?" Bỗng thanh âm của Dự Niên vang lên.

Mặc dù chỉ là tiếng gọi bình thường thôi, nhưng sau khi chứng kiến cảnh thảm sát một chiều của hắn thì La Thượng nào dám bất kính nữa. Gã vội vàng cúi mình trong run rẩy rồi lôi hai đứa em của mình đuổi theo xe ngựa đang xa dần của Triệu Khương. Bọn hắn chạy như thể vắt hết sức để dành của cả đời này vậy.

Dự Niên lắc đầu ngán ngẩm, sau lại phi thân nhảy sang mô đất bên cạnh chà chân lau đi vết máu còn dính. Hắn không muốn nhìn cái xác của tên Nhập Lưu, vì hắn ngại cái cảm giác dịch dạ dày trào ngược lên lắm.

Tuy rằng đã vượt qua di chứng giết người lần đầu nhờ vào lời khuyên của cô tiểu thư cùng tuổi lạ mặt, song Dự Niên vẫn cảm thấy mấy chiêu thức bà nội dạy hiểm độc thật. Trừ mấy chiêu nhu thuật phù hợp với dứt điểm trong thời gian ngắn ra thì Trọng Khôn Cước là một ngón nghề hủy thi diệt tích không để lại chút dấu vết võ công.

Bằng cách dồn nội lực vào một điểm trên bàn chân rồi lợi dụng trọng lực lẫn độ rơi tự do, Trọng Khôn Cước chắc chắn là một chiêu dứt điểm cực nhanh nếu nắm bắt được thời điểm với những ai sở hữu khinh công lẫn nội lực khủng. Và điểm đặc biệt của chiêu này là bất kỳ loại nội lực nào cũng có thể thi triển được, không nhất thiết phải là nội lực dương cương hay âm nhu.

Trong giang hồ, Trọng Khôn Cước là sát chiêu cơ bản, ai cũng có thể học, song không phải người nào cũng thành thạo và chú tâm với nó. Bởi Trọng Khôn Cước đòi hỏi khả năng khống chế nội lực cao trong chiến đấu, nếu không muốn đang đánh giữa chừng mà hết hơi.

Lượng tiêu hao của Trọng Khôn Cước rất lớn, họa may Tông Sư mới dám dùng. Ngặt nỗi, mỗi một Tông Sư đều đã tôi luyện võ học theo hệ thống riêng, chẳng mấy người có hứng thú với Trọng Khôn Cước đâu. Vì vậy, thân là chiêu thức rất mạnh mẽ nhưng Trọng Khôn Cước lại bị hắt hủi một cách đáng thương.

May thay, vì được thừa hưởng lượng nội lực khủng từ Mặc Thư Hương nên Dự Niên có thể phát huy sức mạnh của nó ở giai đoạn Nhập Lưu. Nhờ vào nó, hắn có thể che giấu vết tích của võ học Thái Hàn Kinh. Tất nhiên, Dự Niên chỉ định dùng đến Thái Hàn Kinh khi gặp đối thủ xứng tầm, chứ với dạng người không đáng này thì bỏ đi.

Sau khi xóa hết mấy dấu vết của mình ở hiện trường cũng như cướp tiền trên người tên Nhập Lưu, Dự Niên lại vận khinh công nhảy lên các cành cây rồi đuổi theo sau Triệu Khương.

Nguồn hàng của Triệu Khương là một thôn làng nằm khuất sau núi, vốn dĩ nổi tiếng với việc thu hoạch lâm sản hơn là vải vóc. Nhưng vì tình hình nạn đói và rét năm ngoái quá đỗi nặng nề nên mấy tháng gần đây, bọn họ quyết định nuôi thêm tằm để kéo sợi đan vải may quần áo phòng ngừa cho mùa đông. Triệu Khương vô tình phát hiện ra nên đã thầm làm một giao ước để người dân thôn làng này không từ bỏ kéo sợi. Nhờ đó, lão thành thương lái độc quyền.

"Ra thế. Do chưa từng xuất hiện trên thị trường nên mấy cửa tiệm kia không có thông tin." Ngồi trên cây cao, Dự Niên không khỏi gật gù. "Xem ra mình có thêm việc để làm rồi."

Triệu Khương có tư duy kinh doanh không những tốt mà còn gặp thời. Nếu khôn khéo thêm thì có lẽ sau đợt khan hàng này, lão sẽ sở hữu một vị trí tốt trong thị trường may mặc.

Tương tự như Triệu Khương, Dự Niên cũng đang đưa than sưởi ấm ngày đông cho lão. Chung quy lại, mối quan hệ hợp tác bây giờ thu lợi khá tốt, hắn sẽ không bỏ. Mặt khác, hắn cũng nên đề xuất lão thuê thêm người để tạo ra tuyến đường vận chuyển an toàn hơn mới được. Tự mình vận chuyển thì an tâm đấy, nhưng khối lượng lại không nhiều.

Với những mặt hàng đang có giá trị, tốt nhất nên đi kèm với khối lượng lớn thì mới tăng giá trị của bản thân thương nhân. Lấy đầu óc "gian thương" vốn có của Triệu Khương, có lẽ lão đã cân nhắc đến chuyện này rồi, Dự Niên chỉ việc thúc đẩy thêm để đảm bảo an ninh thôi.

Âm thầm tính toán lại kế hoạch trong thời gian tới, Dự Niên lại tiếp tục ẩn mình vào bóng tối, ra hiệu cho ba anh em nhà họ La dàn cảnh đi ăn trộm.