Chương 48: Lịch sử hỗn loạn
Chương 048: Lịch sử hỗn loạn
Lòng tự tôn trên thông thiên văn, dưới tường địa lý bị động chạm, Dự Thần nào dám bỏ qua cơ hội làm rõ vấn đề trong lòng mình bấy lâu nay. Lão ôm hai vai Dự Niên, híp mắt lại tra hỏi:
"Niên Niên, làm sao con đọc được dòng chữ đó?"
"… Nó rõ ràng như vậy mà ông." Dự Niên chớp mắt đáp lại, vẻ vô tội mang chút bối rối.
So với việc nhận một câu trả lời cụ thể, Dự Thần cảm thấy câu trả lời này lại xúc phạm lão nhiều hơn. Nó tựa như những kim châm đâm vào trái tim kiêu ngạo của lão, đâm đến mức chẳng còn máu để chảy.
"Cái gì mà ‘rõ ràng như vậy’, ta già chứ chưa có mù!" Dự Thần gào thét trong lòng.
Tuy nhiên, mặc cho những câu hỏi cố chấp của lão, Dự Niên vẫn khăng khăng câu trả lời của mình như một điều hiển nhiên. Lão cố chấp một, hắn cố chấp mười, đã vậy còn tỏ vẻ bất lực vì không tìm được cách giải thích nào tốt hơn.
Mắt thấy cháu trai mình sắp bật khóc, Dự Thần cũng không muốn làm khó hơn nữa, đành phải chấp nhận vấn đề nằm ở Tuyệt Hàn chứ không phải ở cháu lão. Đồng nghĩa, lão công nhận Tuyệt Hàn là một cây thần binh.
So với tuyệt học khó cầu thì thần binh lại "phổ biến" hơn một chút. Bởi nó là thứ vũ khí được rèn từ những vật liệu quý hiếm và bền chắc nhất trong thiên hạ. Mặt khác, thần binh không có yêu cầu điều kiện khắt khe như tuyệt học, nhưng để tối ưu sức mạnh thì vẫn nên phối hợp với võ công thích hợp.
Hiện nay, cửu phái nhất bang và triều đình là những nơi được công nhận là sở hữu thần binh. Dự Thần không biết số lượng cụ thể như thế nào, nhưng chỉ cần một kiện vô chủ rơi vào giang hồ thôi thì đảm bảo một trận tranh đoạt mưa máu gió tanh sẽ diễn ra. Nhạn Thần sáng tạo ra Thái Hàn Kinh thì bản thân ít nhất cũng là cao thủ Hóa Cảnh, nên việc lão sở hữu một thanh thần binh cũng không phải chuyện gì lạ với Dự Thần.
Nghĩ đến đây, nội tâm Dự Thần tự nhiên vui vẻ hẳn. Bởi cháu trai của lão đã đáp ứng đủ ba điều kiện luyện Thái Hàn Kinh rồi. Đồng nghĩa, tai họa ngầm do Tiên Thiên Cực Hàn Thể gây ra sẽ không còn là vấn đề trong tương lai nữa. Mặt khác, những chuẩn bị được cho là "dư thừa" xưa nay của lão đã có chỗ dùng.
"Niên Niên, hãy hứa với ta là giữ bí mật về thanh đao này. Nếu có người nào khác biết, con bắt buộc phải thủ tiêu kẻ đó, được chứ?" Dự Thần nghiêm túc nói.
"… Nghiêm trọng vậy hả ông?"
"Đều vì sự an toàn của con cả." Dự Thần gật đầu.
Dự Niên lẳng lặng đáp ứng. Sau đó, hắn lưỡng lự một chút mới cầm lại Tuyệt Hàn trong tay. Một lần nữa, làn khói trắng lại xuất hiện, hàn khí bốc lên làm cho Dự Thần ngồi đối diện phải cảm thấy hưng phấn không thôi. Lão nghe nói thần binh rất tuyệt diệu, không ngờ lại khủng khiếp đến mức này. Có nó trong tay, cháu lão sẽ đi ngang thiên hạ trong tương lai.
Nghĩ tới viễn cảnh tươi đẹp đấy, Dự Thần lại nở một cụ cười hài lòng, cười đến độ Dự Niên cảm thấy hơi hèn mọn. Nhưng hắn không để ý lắm, bởi hắn có một thắc mắc khác vẫn chưa được giải quyết đường hoàng. Đó là sự tồn tại của tiếng Nhật trong thế giới này.
Đầu tiên, Dự Niên vẫn chưa xác định được mốc thời gian của thế giới này, mà đau đầu một cái là năm tháng trong giai đoạn phong kiến dựa vào niên hiệu của vị vua đương nhiệm. Niên hiệu của Khánh Đế là Cung Nguyên, cũng tức hiện tại là Cung Nguyên năm thứ ba mươi. Trong kiến thức lịch sử của Dự Niên, không có một vị vua nào trong lịch sử hiệu là Cung Nguyên cả.
Thứ hai, ngôn ngữ tại thế giới này rất khác lạ, nó không phải tiếng hán cổ, nên đáng lý không thể nào phái sinh ra tiếng Nhật mà Dự Niên thấy được trên Tuyệt Hàn. Chưa kể, Tuyệt Hàn không những được viết bằng hán tự gốc, mà còn được diễn giải bằng chữ hiragana. Phải biết, đây là loại chữ được sáng tạo ra trong thời đại Heian (794-1185) có thực.
Cuối cùng, khẩu quyết của Thái Hàn Kinh được khắc bằng ngôn ngữ thế giới này, dù rằng hơi cổ một chút. Nhưng Dự Thần thừa sức diễn giải nó lại thành ngôn ngữ tân thời để Dự Niên hiểu và áp dụng khi luyện võ.
Sự chồng chéo và xung khắc giữa các luồng thông tin làm cho đầu óc Dự Niên hỗn loạn. Hắn giờ này không thể phân biệt ra nổi đâu là thực, và đâu là ảo nữa.
Heian có thực trong kiếp trước, nhưng kiếp này thì không. Bởi thế giới này không tồn tại Phù Tang, không tồn tại Nhật Bản… nhưng lại tồn tại một đất nước mang tên Oa Quốc (Wakoku). Ngặt nỗi, đây là tên gọi dành cho một nhóm nhỏ dân tộc thiểu số trên đảo Kyushu thời Trung Hoa cổ, cụ thể hơn là giai đoạn Tam Quốc, vốn dĩ dao động khoảng giữa thế kỷ hai và ba sau công nguyên.
Dự Niên thật sự không hiểu nổi tại sao một nơi gồm liên minh các bộ lạc còn chưa thể thống nhất lại có thể sáng tạo ra bộ chữ của thời Heian thịnh vượng, nhưng có lẽ hắn không nên bận tâm nhiều, dù sao cũng không tìm ra được câu trả lời từ việc hỏi.
Dự Thần không có kiến thức của Dự Niên, tự nhiên không hiểu nổi sự trăn trở đến quằn quại của hắn. Mà hắn thì chưa thể hiểu được toàn bộ thế giới này, và liệu rằng "phương tây" có thực sự tồn tại hay không. Nói chung, thắc mắc của Dự Niên nhiều lắm, hắn của ngày sau chắc phải đi du lịch bụi một chuyến mới được.
Tạm gác lại lịch sử hỗn loạn, Dự Niên chăm chú lắng nghe Dự Thần nói về cách dùng ống kính vạn hoa cũng như ráp khẩu quyết từ bài thơ sao cho chính xác nhất để không bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện võ. Sau khi nắm được cơ chế sử dụng, Dự Niên không khỏi khâm phục khả năng ẩn giấu của ông nội mình. Đúng là không ai thâm hiểm hơn quan lại triều đình, đã giấu là phải giấu đến mức chỉ những người có não mới có tư cách tiếp xúc.
"Ông nội, giấu bà nội chuyện này liệu có ổn không?" Dự Niên hỏi.
Dự Thần xoa đầu cháu trai mà mỉm cười.
"Thái Hàn Kinh là bí mật, càng ít người biết càng tốt. Huống hồ, con thực sự cho rằng bà nội con không biết sao?" Lão lắc đầu. "Hoàn toàn ngược lại, bà ấy biết hết, chỉ là không rõ ràng thôi."
Dự Niên chợt nhận ra mình bỏ quên một yếu tố quan trọng: hắn đang sống trong thời phong kiến. Ở đấy, mối quan hệ vợ chồng không thực sự bình đẳng, người chồng vẫn ở chiếu trên, dù cho trong người giấu bao nhiêu bí mật. Còn người vợ thì dù chỉ một chút cũng không được giấu.
"… Cháu hiểu rồi ạ." Dự Niên đáp.
"Con ngoan, hiểu được là tốt." Dự Thần mỉm cười xoa đầu hắn. "Thái Hàn Kinh từ nay thuộc về con. Nếu có cơ hội, con hãy dong thuyền đi biển bắc, tìm lại đảo băng để bái sư, làm tròn đạo nghĩa sư đồ."
"Vâng ạ… nếu có cơ hội."
Dự Thần thở dài.
"Phải, nếu có cơ hội."...
Trong đêm tối bất tận, Dự Niên chạy hối hả trên nền tuyết trắng, vừa chạy vừa ngoái đầu sau lưng trong tâm trạng bất an. Đôi chân hắn nhuốm máu, mỗi bước chân lại thêm một bước đau, in hằn những dấu vết lo sợ không thể xóa nhòa.
Biển máu dâng lên sau lưng hắn, dần dần cuốn lấy tuyết trắng rồi đổ ập lên bóng lưng nhỏ bé. Đôi chân hắn bị ai đó tóm lại mà kéo vào trong biển máu tanh tưởi.
"Trả lại, trả lại mạng cho ta…"
Tiếng kêu ai oán quá đỗi quen thuộc của một thi thể bị chém đôi vang lên từ sau lưng. Là tay mặt nạ. Hắn giờ này đã bị phân hủy gần nữa, một bên mắt chảy nhão mà nhỏ từng giọt lên đôi chân của Dự Niên. Nó nóng như thể muốn nung chảy luôn đôi chân của hắn, bắt ép hắn không thể nào chạy được nữa.
Rồi biển máu đổ lên người, che khuất đi cơ thể đang run rẩy trong hoảng sợ. Trời đen tuyết trắng bị nhuộm đỏ một màu máu tươi.
Dự Niên chợt bừng mở mắt, hai bên thái dương đã đổ đầy mồ hôi từ lúc nào không hay. Cả người hắn ướt nhẹp, nhiệt độ cơ thể hạ thấp đến mức tưởng chừng đã chết. Trời vẫn còn tối đen, người người nhà nhà trong thành Tương Dạ vẫn còn đang yên giấc nồng.
Hắn vuốt mặt mình, cả người run nhẹ một hồi rồi úp mặt vào đầu gối. Hơn một tháng nay, không ngày nào Dự Niên được yên giấc, mỗi lần hắn chợp mắt là cơn ác mộng kia lại xuất hiện, bóng hình của tay mặt nạ càng lúc càng rõ ràng hơn.
Mặc dù miệng nói phải trưởng thành, nhưng Dự Niên biết mõm vẫn hoàn mõm. Miệng thì dõng dạc chứ tâm thế thì chưa bao giờ. Hắn vẫn chưa chuẩn bị cho việc giết người, cơn ác mộng triền miên này chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Dự Niên đến giờ vẫn chưa biết nên làm gì để giải thoát bản thân khỏi xiềng xích của sợ hãi. Hắn sợ lắm.
Cố gắng vỗ mặt để quên đi ác mộng, Dự Niên quay lại giấc ngủ, nhưng mãi vẫn không thể vào giấc. Trằn trọc gần nửa canh giờ, Dự Niên quyết định không ngủ nữa. Hắn rời khỏi hẻm tối, một mình lang thang vô định trong phố phường vắng bóng người.