Chương 43: Vua của Sơn Đông

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 43: Vua của Sơn Đông

Chương 43: Vua của Sơn Đông

Chương 043: Vua của Sơn Đông

Sơn Đông là vùng núi hiểm trở của phương bắc Đại Khánh, tuy rằng nó không mang lại nguồn sản lượng tài nguyên thiên nhiên mạnh nhưng chí ít nơi đây vẫn sở hữu một lượng khoáng thạch tương đối lớn, đủ để các thương đoàn thuê người đến khai thác mà làm giàu. Tuy nhiên, Sơn Đông không chỉ có như vậy, đúng hơn, con người chỉ mới hiểu đúng một nửa về nó.

Bản chất thật sự của Sơn Đông nằm tại nửa bên kia, nơi con người không dễ gì tiếp cận. Sơn Đông là bãi săn mồi của thú vương – Lang vương.

Tại thế giới này, Dự Niên đã được học về các thú vương, những tồn tại sở hữu sức mạnh có thể sánh ngang Đại Tông Sư của nhân loại. Xét về kích thước, chúng rất lớn, có khi còn to lớn hơn cả một con voi. Và độ hiếu chiến của chúng cũng vượt qua mọi hiểu biết thông thường.

Dự Thần và Mặc Thư Hương năm xưa mới đến đây vẫn là những cao thủ thành danh, nhưng cả hai chưa bao giờ liều mình gây hấn với lang vương, bởi lang vương thực sự rất mạnh, đã vậy còn hay đi săn mồi theo bầy. Dự Thần nhanh, nhưng Mặc Thư Hương không nhanh. Mặc Thư Hương mạnh, song Dự Thần lại rất yếu. Cả hai xây nhà tại một vùng núi cao, chứ không xây nhà ngay bên cạnh nguồn nước, bởi vị trí cao thường dễ dàng phòng thủ dã thú hơn.

Đến hai cao thủ thời hoàng kim còn không dám liều mình đương đầu với lang vương thì Dự Niên có niềm tin tay mặt nạ không cách nào thắng nổi. Huống hồ, khứu giác của loài sói vốn rất kinh dị, nếu tay mặt nạ này là một trong số những người phóng hỏa mùa thu vừa rồi thì lang vương chắc chắn không bao giờ buông tha.

Tay mặt nạ nhận ra tình hình của mình không hề ổn, bầy sói đang càng lúc càng dồn hắn ra bờ rìa, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chỉ còn cách nhảy xuống. Hắn cẩn thận liếc mắt xuống dưới để phòng ngừa Dự Niên, chợt con ngươi co rụt lại.

Thằng nhãi kia đâu rồi?

Vách núi dựng đứng trống không không một bóng người. Rõ ràng trước đó Dự Niên còn đang bấu chặt mà bám vào vách núi để tìm kiếm sự sống, nhưng bây giờ tay mặt nạ không còn thấy hắn nữa. Mặt khác, vì phòng thủ bầy sói trước mặt, tay mặt nạ không dám phân tâm để tìm kiếm, nếu không thì vạn kiếp bất phục.

Một Đại Tông Sư không sợ dã thú, nhưng tầm thú vương lại là câu chuyện khác. Chưa kể, tay mặt nạ biết mình đang không ở trong tình huống lý tưởng để di chuyển. Cắn răng thu tầm mắt lại, tay mặt nạ lập tức rút kiếm ra, làn khói đỏ một lần nữa lại nổi lên mà bao bọc lấy lưỡi kiếm. Sát khí hùng hồn của hắn tỏa ra ngoài mà hướng đến lang vương.

"Súc sinh, nhận lấy cái chết!"

Lang vương hú vang một tiếng, hàm răng sắc nhọn của nó chĩa ra ngoài mà lao đến tấn công.

Trận chiến nổ ra trong đêm tối, chấn động mạnh đến mức làm tuyết đọng phải rơi xuống dưới vực. Dự Niên ngồi trong hốc đá nhịn không được mà ló đầu ra xem thử tình hình. Đáng tiếc, vị trí này hơi khuất nên chẳng thể thấy được cái gì.

Trên vách đá dựng đứng nổi tiếng ở phía bắc Sơn Đông có một hốc đá nhỏ nhân tạo. Dự Thần là người tạo ra nó trong suốt hai mươi năm sinh sống ở đây, chủ yếu là để giúp lão có một chỗ trú chân trốn lũ sói săn mồi. Hốc đá này không lớn, đủ cho một người lớn ngồi nghỉ ngơi. Dự Niên chưa phải người trưởng thành nên hắn có thể nằm co ro lại mà đánh một giấc. Có điều, thương thế của hắn không nhẹ, nên phải giải quyết sớm.

Từ tốn cởi áo bông ra, gió lạnh từ bên dưới vách núi thổi lên làm làn da Dự Niên phải run nhẹ. Cho dù hắn là Tiên Thiên Cực Hàn Thể thì không đồng nghĩa hắn bất nhiễm với cái lạnh. Suy cho cùng, hắn vẫn là con người, một khi thiếu máu, hắn sẽ phải đối mặt với cái lạnh của chết chóc.

Dự Thần và Mặc Thư Hương đã chuẩn bị rất nhiều bông băng và thuốc trị thương cho Dự Niên, loại nào loại nấy đều có ghi chú hướng dẫn sử dụng rất tỉ mỉ. Dự Niên nhờ vào đó mà chọn loại phù hợp với tình trạng thương thế của mình.

Ban nãy lo chạy trốn nên hắn không cảm nhận được đau đớn, bây giờ tạm thời an toàn rồi thì cơn đau bắt đầu kéo tới. Nó âm ỉ kéo dài mà tấn công mọi hướng trong hệ thần kinh của hắn. Đau đến muốn khóc là tình cảnh hiện giờ của Dự Niên.

Dự Niên bẻ một cành cây khô rồi cắn chặt, sau đó mới tự mình băng bó vết thương. Mặc dù Mặc Thư Hương đã dạy cho hắn cách băng bó từ nhỏ nhưng thành thật thì hắn không thích cách băng bó đó lắm, trông khá tùy tiện, đã vậy còn có nguy cơ bị nhiễm trùng cao. Vì vậy, hắn nhớ lại cách băng bó trong quân đội học được từ kiếp trước, cũng may thuở đó hắn còn chăm học nên ký ức vẫn còn đó dù đã nhiều năm trôi qua.

Đến khi băng bó xong, lượng bông băng ông bà nội chuẩn bị cho Dự Niên cũng hao hơn một nửa rồi. Tuy rằng phí phạm nhưng hắn vẫn cảm thấy may mắn là không nhận phải vết thương chí mạng, không thì hắn cũng nên chuẩn bị tinh thần gặp lại ông bà mình đi là vừa.

Dựa lưng vào tường đá lạnh lẽo, Dự Niên mặc lại áo bông rồi lấy lương khô ra ăn lót bụng. Chạy suốt cả buổi, nội lực không những hao hụt lượng lớn mà đến sức lực cũng không còn bao nhiêu. Bấy lâu nay Dự Niên không tin mấy vào sức mạnh tinh thần, nhưng giờ thì hắn tâm phục khẩu phục rồi. Tinh thần mà mạnh thì dù cơ thể ốm yếu cỡ nào cũng có thể vượt qua giới hạn.

"Hi vọng lang vương thành công." Lẩm bẩm trong miệng, Dự Niên dần thiếp vào giấc ngủ....

Tay mặt nạ vung kiếm chém đứt đôi người một con sói, sát khí của hắn càng ngày càng mạnh, làn khói đỏ bao quanh cơ thể mỗi lúc một rõ ràng hơn. Lang vương trông thấy bầy đàn của mình bị giết liên tục mà nổi giận. Nó bật chân phóng đến chỗ địch thủ với tốc độ cực nhanh, chi trước sắc nhọn đập thẳng vào người đối phương.

Oành!

Tay mặt nạ văng ra phía sau, làn khói đỏ ngưng thực bị đánh tản ra xung quanh. Hắn nhanh chóng ổn định lại cơ thể rồi vận khinh công tránh né những con sói khác. Trong khi đó, lang vương vẫn lao đến tấn công hắn với tốc độ cùng hình thể khủng khiếp của mình.

Tay mặt nạ chém trúng lang vương rất nhiều, nhưng bộ lông của nó cực kỳ dày, đã vậy còn da dày thịt béo, đao kiếm bất xâm. Tay mặt nạ là Đại Tông Sư lâu năm nhưng không phải Đại Tông Sư nào cũng giống nhau, hắn không có kinh nghiệm đối đầu với thú vương. Nếu Liễu Từ Minh ở đây, có lẽ lang vương sẽ không chiếm được thế thượng phong. Nhưng đấy là "nếu", còn thực tế thì đôi bên đang ở cách nhau quá xa.

Tay mặt nạ thi triển kiếm khí và khinh công, chợt tả chợt hữu tựa như ma vờn. Hắn đi đến đâu, sói chết đến đó, máu nhuộm đỏ hết cả lớp tuyết trắng. Hắn không muốn đối đầu với lang vương, hắn quyết định mở đường máu để chạy trốn, cấp tốc quay lại bẩm báo cho lão thái giám biết đến sự tồn tại của Dự Niên. Nhưng tay mặt bình thường vốn cẩn thận thì bây giờ lại phạm phải một sai lầm chết người rồi. Đó là hắn dám quay lưng về phía kẻ thù.

Lang vương hú vang một tiếng, hai chi trước cào đan vào nhau mà nhắm ngay tấm lưng trống không của tay mặt nạ. Máu đỏ đổ xuống, cả người lăn lộn không ngừng trên tuyết trắng. Mặt nạ rơi khỏi mặt.

Tay mặt nạ chống kiếm ổn định thân thể, tóc gáy chợt dựng đứng hết cả. Theo từng bước tiến của lang vương, xung quanh khu rừng đêm đã xuất hiện thêm một vài tồn tại khác. Hàng loạt cặp mắt săn mồi sáng rực trong bóng tối rồi dần dần biến từ nhỏ thành lớn. Lại thêm một bầy sói khác xuất hiện, tất cả đều nhe răng như thể muốn xâu xé địch thủ.

Tay mặt nạ cầm chặt thanh kiếm trong tay mình, lang vương đạp vỡ cái mặt nạ trên tuyết, đôi mắt sáng rực lên một màu xanh lam kỳ lạ. Rồi một tiếng hú vang trong đêm, tất cả lại trở về yên tĩnh như ban đầu....

Đến lúc tỉnh lại, Dự Niên gần như giật mình, bởi hắn không thể ước tính được mình đã ngủ trong bao lâu. Ngoại trừ xác định ngoài trời vẫn còn tối thì hắn dường như chẳng còn chút thông tin nào cả. Tuy nhiên, Dự Niên cũng không còn nghe thấy thanh âm chiến đấu ở bên trên nữa, có vẻ như tất cả đã kết thúc rồi.

Cẩn thận di chuyển cơ thể, Dự Niên đánh giá tình trạng bản thân một lần nữa rồi mang lại tay nải và gói bọc hình trụ, sau thi triển trảo công để bám vào vách núi rồi leo lên lại.

Lượng tuyết đọng trên đó đã ít hơn rất nhiều so với lần cuối Dự Niên thấy, sắc trắng cũng thuyên giảm đi khá nhiều, thay vào đó là một màu đỏ tanh của máu và xác thây chất đống của sói chết. Dự Niên không rời đi ngay, hắn muốn xác định tình hình của bản thân an toàn nhất có thể đã. Dù sao tay mặt nạ cũng đã nhìn thấy mặt hắn, nên hắn không muốn đối phương còn sống mà bẩm báo lên triều đình.

Lần mò vết máu, Dự Niên thi triển khinh công để đuổi theo. Hắn phi người lên các cành cây, cố gắng di chuyển nhẹ nhàng và giấu đi sự tồn tại của bản thân. Không còn trọng thiết trên chân, hắn di chuyển dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ bằng một cú bật nhỏ là hắn đã có thể đi được rất xa.

Khoảng tầm một tuần hương sau, Dự Niên đã đến nơi. Hắn không thể giấu được sự bất ngờ của mình. Lang vương thất bại rồi sao?