Chương 45: Tốt đẹp

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 45: Tốt đẹp

Chương 45: Tốt đẹp

Chương 045: Tốt đẹp

Sáng hôm sau.

Sơn Đông một lần nữa lại đón một đoàn khách ghé thăm, thật ra thì vẫn là khách cũ, nhưng với số lượng đông đảo hơn hẳn. Lão thái giám dừng chân trước vực đá sâu, lão nhìn xuống biển sương mù bên dưới mà trầm ngâm. Một Tông Sư đến sau lưng, khom mình bẩm báo:

"Khởi bẩm công công, thuộc hạ không tìm thấy xác của đội phó."

"Dò tìm theo vết máu thì sao?" Lão thái giám bình tĩnh hỏi.

"Công công thứ tội cho thuộc hạ vô năng, mọi dấu vết đã bị xóa bỏ." Tông Sư bẩm báo hơi run, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định bản thân để không tác động đến tâm trạng của lão thái giám.

Lão thái giám im lặng một lúc lâu rồi thở dài, lão xua tay ra hiệu cho đối phương lui ra sau. Ngay vào hôm quyết định thu quân quay trở về, tay mặt nạ đã xin phép nán lại thêm một tuần để theo dõi, lão thái giám cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút nên đồng ý. Tuy nhiên, đã sáu canh giờ rồi mà lão không nhận được bất cứ báo cáo nào nên quyết định quay lại kiểm tra. Quả nhiên, tình huống xấu nhất đã xuất hiện.

Liễu Từ Minh quay lại sau khi điều tra trong rừng sâu, gã nói:

"Tung tích của tên đó không rõ ràng, nhưng dấu vết chiến đấu lại khá rõ nét, có vẻ như Sơn Đông đang ẩn giấu một thú vương. Chúng ta đi xử lý nó chứ?"

"… Ngươi có vẻ phấn chấn hơn nhỉ." Lão thái giám quay lại.

"Ta sao?" Liễu Từ Minh chỉ vào mình rồi bật cười thành tiếng. Gã không chối bỏ nhận định của lão thái giám, thậm chí là thừa nhận. "Cũng phải, đi một quãng đường xa như thế này mà không thể động tay chân thì ta cũng đủ bứt rứt rồi. Công công lần này sẽ không ngăn ta chứ?"

Lão thái giám lắc đầu, nhưng rồi lão lại cau mày mà gật đầu.

"Ta không muốn ngăn cản đội trưởng Từ Minh, nhưng nhiệm vụ lần này đã xong, đừng làm chuyện thừa thãi. Nếu Sơn Đông thực sự có thú vương thì với lượng người bây giờ, chúng ta sẽ đánh đổi rất nhiều. Thánh thượng sẽ không vui khi chúng ta làm chuyện thừa thãi, cho dù là ta cũng không thể gánh toàn bộ trách nhiệm."

Liễu Từ Minh hừ lạnh, trông gã có vẻ không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến chuyện thánh thượng nổi giận thì hắn cũng nguôi đi phần nào. Bước lại gần một gốc cây còn nguyên, Liễu Từ Minh lập tức vung nắm đấm vào nó.

Oành!

Gốc cây gãy đôi, vụn gỗ rơi lả chả xuống tuyết trắng. Liễu Từ Minh liếc mắt đến chỗ lão thái giám, bình tĩnh lên tiếng:

"Chỉ lần này thôi đấy."

Lão thái giám thở dài rồi gật đầu. Liễu Từ Minh vẫn còn biết nghe lời là lão yên lòng rồi. Lão chỉ sợ gã đột nhiên máu liều nhiều hơn máu não thôi. Mặt khác, thay vì chú tâm đến thú vương thì lão lại để tâm đến vấn đề "mất sạch dấu vết" do thuộc hạ bẩm báo hơn.

Đồng ý là thú vương có trí khôn vượt trội nhưng chung quy lại thì vẫn là dã thú. Lão thái giám không tin thú vương đủ tinh khôn đến mức có thể xóa bỏ vết tích như một con người. Mặt khác, tay mặt nạ là một trong số ít người lão hiểu rõ thực lực nhất ở đại nội. Xét về độ cẩn thận, tên kia ít nhất được xếp vào năm hạng đầu, nên không có chuyện hắn bị thú vương tấn công mà không hề hay biết. Chưa kể, vị trí phát sinh trận đánh cũng rất đáng nghi.

Trông xuống vực đá sâu, lão thái giám có cảm giác như mình vừa bỏ qua thứ gì đó. À phải rồi, là đứa cháu của thượng thư đại nhân, chỉ là lão không nghĩ đứa trẻ đó đủ khôn ngoan để làm được điều mà gần như hơn phân nửa người trong giang hồ không thể làm được: xóa bỏ toàn bộ vết tích hành sự. Tất nhiên, vì là cháu của Thư Thần nên lão vẫn tin vào một chút xác suất.

Có điều, đứa trẻ đó có còn sống hay không?

Theo suy đoán không chứng cứ của lão thái giám, có khả năng cao là tay mặt nạ đã phát hiện tung tích của đứa trẻ nhưng không báo hiệu lại nhằm đoạt hết công lao. Lấy tính cách thích săn đuổi con mồi đến tuyệt vọng mới ra tay thì lão cũng không lạ gì nếu đối phương để đứa trẻ chạy đến chốn này. Nhưng đen đủi là tay mặt nạ lại vô tình đánh động đến thú vương nên mới sa vào một trận tử chiến.

Xét trên những gì lão thái giám thấy được, đây có lẽ là câu chuyện phù hợp nhất để giải thích tình hình. Nhưng vấn đề là đứa trẻ đâu rồi? Không lẽ đã nhảy xuống vực? Vậy còn vết tích lưu lại thì sao? Chẳng lẽ có kẻ khác nhúng tay vào?

Rất nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu lão thái giám, và lão giờ đây cũng thấy hơi rối não. Có lẽ lão phải bình tâm để xem xét chuyện này thêm một lần nữa mới được.

"Khởi bẩm công công, có phát hiện mới." Ngay lúc này, một người khác đến bẩm báo.

Như bắt được cành ô liu, lão thái giám ra hiệu cho cấp dưới.

"Khởi bẩm công công, phía đông cánh rừng có một vài dấu vết dẫn về hướng này, khi truy ngược lại thì thuộc hạ phát hiện khởi nguồn đến từ nơi chúng ta tìm thấy thượng thư đại nhân." Tên đó bẩm báo.

"Các ngươi đã đến đó điều tra chưa?"

"Khởi bẩm, hai ngôi mộ được dựng lên tại đấy. Đáng tiếc, vì tuyết rơi quá dày nên dấu chân đã biến mất. Mong công công thứ lỗi."

Lão thái giám gật đầu. Nếu có ngôi mộ mọc lên đúng như tay mặt nạ suy đoán, đứa trẻ kia đã quay trở lại. Hiện tại lão cũng chưa hay tin có người lạ mặt rời khỏi Sơn Đông nên khả năng cao đứa trẻ kia vẫn chưa xuống núi. Nếu qua thêm một quãng thời gian rà soát nữa mà không tìm thấy thì lão hoàn toàn đủ cơ sở để kết luận cốt nhục cuối cùng của Thư Thần đã chết, như vậy mới xóa bỏ được hoàn toàn hậu hoạn.

"Cho người giám thị Sơn Đông, nếu có chuyện gì lạ thì lập tức bẩm báo lại cho ta. Kẻ nào giấu giếm, chết không toàn thây!" Lão thái giám nghiêm túc ra lệnh.

"Vâng, thưa công công."

Rời khỏi vực đá sâu, lão thái giám men theo con đường cũ để quay lại thung lũng. Dọc đường, lão cũng cẩn thận quan sát các vết tích thêm một lần nữa để xem thử có điều tra được thêm gì không. Đáng tiếc, mọi nhận định đều giống hệt những gì mà thuộc hạ của lão bẩm báo. Chí ít, năng lực thuộc hạ của lão vẫn được đảm bảo nên lão không cảm thấy thất vọng mấy.

Liễu Từ Minh đã đến trước lão thái giám một bước, gã dừng chân trước ngôi mộ đôi mà Dự Niên đã dựng lên. Tuyết trắng phủ kín đến mức không còn nhìn rõ hình dạng, nhưng chỉ cần mùa xuân về thì mọi thứ sẽ lại hiện ra như cũ.

"Ta còn tưởng ngươi sẽ lật tung ngôi mộ này lên." Lão thái giám lên tiếng.

"Ngài đừng nghĩ xấu cho ta như vậy chứ." Liễu Từ Minh lắc đầu. "Báng bổ người chết không phải chuyện mà ta sẽ làm. Huống hồ, như ngài đã nói, thượng thư đại nhân là công thần khai quốc, địa vị cao hơn hẳn một quan lại bình thường. Ta tuy ít học nhưng sẽ không xem nhẹ lễ nghĩa mà triều đình đã dạy."

"Hiếm khi thấy ngươi nói nhiều như thế." Lão thái giám mỉm cười. "Đừng bẩm báo gì về ngôi mộ này, ta muốn thượng thư đại nhân có thể yên nghỉ."

Liễu Từ Minh nhìn sang.

"Thánh thượng sẽ để ý đến chuyện nhỏ nhặt này?"

"Đội trưởng Từ Minh, ngươi không hiểu thánh thượng rồi." Lão thái giám cười khẽ. "Bất kỳ một chi tiết nào đáng nghi thì thánh thượng đều không bỏ qua, huống hồ là một ngôi mộ lớn như thế này. Bao giờ chưa thể chắc chắn đứa trẻ kia đã chết thì ta sẽ không đề cập."

"Ngài không sợ ta bấm báo riêng?"

"Thánh thượng có trăm công nghìn việc cần phải giải quyết. Là phận nô tài, chúng ta nên giải quyết những chuyện không đáng để thánh thượng nhìn tới. Khi hoàn thành xong mọi chuyện, chúng ta chỉ việc bẩm báo lại kết quả là được." Lão thái giám bình tĩnh đáp lại.

Liễu Từ Minh im lặng một lát rồi thở dài. Quả thực, động khẩu chẳng phải điểm mạnh của gã.

"Không hổ danh là người ngày ngày túc trực bên thánh thượng, lần này ta sẽ nhượng bộ công công. Tuy nhiên, chỉ lần này mà thôi."

"Đa tạ đội trưởng Từ Minh đã hiểu cho. Nếu ngươi vẫn cảm thấy chưa được thỏa mãn, ta sẽ sắp xếp một nhiệm vụ để ngươi có thể thỏa thích hành động mà không lo hậu quả." Lão thái giám tiếp lời.

Liễu Từ Minh ngạc nhiên, gã cảm thấy hứng thú với lời đề nghị.

"Công công có thể tác động đến Ảnh Vụ?"

"Trong triều không thiếu người muốn lấy lòng ta, dù là trong tối hay ngoài sáng. Mặc dù ta thường xuyên nhận lệnh trực tiếp từ thánh thượng, nhưng không đồng nghĩa ta không có liên hệ với Ảnh Vụ. Để cảm tạ lần này, đội trưởng Từ Minh chỉ việc nói ra yêu cầu nhiệm vụ, ta sẽ cho người sắp xếp." Lão thái giám nói.

Liễu Từ Minh khoanh hai tay trước ngực, bảo:

"Sớm biết công công có nhiều mối quan hệ, nhưng đến mức này thì đúng là ngoài ý muốn. Xem ra về sau ta phải tích cực qua lại với ngài nhiều rồi."

"Được đội trưởng Từ Minh chú ý đến là vinh hạnh của ta. Trong quãng thời gian tới, hi vọng quan hệ đôi bên sẽ trở nên tốt đẹp." Lão thái giám cong mắt lại.

Liễu Từ Minh có thể đọc ra sự thâm độc ẩn sau đấy, nhưng gã không quan tâm. Trong cung không có rắn độc mới là chuyện lạ.

"Bây giờ đã rất tốt đẹp rồi."

Lão thái giám hơi khựng lại một chút rồi mỉm cười.

"Ngươi nói cũng phải."