Chương 44: Tuyệt Hàn

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 44: Tuyệt Hàn

Chương 44: Tuyệt Hàn

Chương 044: Tuyệt Hàn

Trái với mong đợi, tay mặt nạ vẫn còn sống, dù chỉ đang thoi thóp. Một chân của hắn đã bị lang vương gặm đứt, vết cắn to tổ bố thế kia mà. Còn một tay thì bị cắn lở dở trông rất ghê, trên người thì loang lỗ nhiều loại vết thương do răng và cào cấu để lại. Dẫu vậy, Dự Niên vẫn không ngờ là đối phương vẫn còn sống sau ngần ấy thương tích.

"Tên này có còn là con người không vậy?" Dự Niên tự hỏi trong lòng.

Bên cạnh tay mặt nạ là hàng đống xác sói, có con bị chém đầu, có con bị chém đứt đôi, và tuyệt nhiên không con nào được chết lành lặn. Dựa vào kích thước, Dự Niên biết trong số này không có lang vương, bởi hắn nhận thấy có những dấu vết máu rời xa khỏi chiến trường này. Máu rơi khá nhiều, song không chắc có thuộc về lang vương hay không.

Nuốt một ngụm nước bọt, Dự Niên âm thầm vuốt ngực mình mà sợ hãi. Tay mặt nạ này mạnh hơn những gì hắn nghĩ, đến lang vương cũng không hoàn toàn dứt điểm được, đã vậy còn đánh đổi rất nhiều đồng loại. Nghe nói thú vương có trí thông minh rất cao, đôi khi được sánh với cả loài cá heo, có lẽ lang vương đã nhận ra tình hình không ổn nên quyết định rút lui trước, dù sao tay mặt nạ này cũng không thể sống sót đến lúc trời sáng.

Dự Niên quan sát tình huống xung quanh, sau mới đáp mình xuống trước mặt tay mặt nạ. Lúc này, hắn đã thấy được gương mặt thật của đối phương. Một gương mặt toàn sẹo và vết bỏng.

"… Ngươi được lắm… lần này ta sơ suất."

Tay mặt nạ thở hắt một hơi yếu ớt, gương mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu. Hắn cố gắng với tay đến thanh kiếm gãy ở gần đấy, nhưng Dự Niên đã sút nó đang một bên, lạnh lùng nhìn xuống đối phương.

"Ngươi… đang sợ." Tay mặt nạ nói tiếp. "Ngươi không giết… được ta."

Dự Niên nắm chặt tay lại. Tay mặt nạ nói không sai, hắn đang sợ, không phải vì sợ bị giết, mà sợ vì không dám giết người. Nhưng Dự Niên không phải người ngây thơ, cộng cả hai kiếp lại thì hắn đã hơn bốn mươi tuổi, hắn hiểu mình cần làm gì trong trường hợp này. Hắn phải trưởng thành, mà tiền đề là biết cách giết người.

"Ông nói đúng… ta đang sợ. Nhưng ta không thể sợ mãi."

Dự Niên tháo dây cột gói bọc phía sau lưng ra, để lộ hình dáng một thanh kanata được tra vào vỏ rất chỉn chu. Đây là di vật mà Dự Thần đã trao lại cho hắn. Theo lời lão, có lẽ chỉ có mỗi hắn trên đời này mới có thể tận dụng được sức mạnh của nó. Dự Niên không hiểu những lời đó như thế nào, cho đến khi hắn rút thanh katana ra khỏi vỏ.

Lưỡi đao sáng bóng dưới ánh trăng, mỗi lần Dự Niên vung đao là không khí tựa như thể bị cắt thành đôi, gần như không tồn tại khái niệm lực ma sát. Ở phần đuôi của lưỡi kiếm được khắc chữ hán rất tinh xảo, Dự Niên cứ tưởng ngôn ngữ này không tồn tại trên thế giới này mới phải.

Mặt khác, vì được khắc trên thanh katana nên hắn đã đọc chữ hán này theo tiếng Nhật – Gossamu, tức là Tuyệt Hàn.

Dự Thần không đọc được chữ này nên không biết được tên của nó là gì. Dự Niên có thể đọc ra, và ngay giây phút hắn gọi nó, hàn khí nội sinh liền bị hút lấy mà tạo thành một lớp màng trắng bao lấy lưỡi đao, trông qua tựa như khí.

"… Đây là…" Gương mặt tay mặt nạ bỗng trắng toát lại.

Nhưng lời còn chưa ra khỏi họng thì Dự Niên đã chém xuống, một đao bổ chéo từ vai trái xuống lườn phải. Một đao ngọt đến mức hắn không cảm nhận được mình vừa chém trúng, chỉ khi máu tươi bắn ra từ lồng ngực của đối phương thì hắn mới nhận thức được một sự thật. Hắn giết người rồi.

"… Thật không dễ chịu một chút nào." Dự Niên nhắm hai mắt của mình lại. Sau đó hắn tự vỗ vào má mình để trấn tĩnh bản thân. "Đừng nghĩ ngợi nữa."

Dự Niên vung Tuyệt Hàn vào chỗ có nhiều máu tươi nhất để tránh lưu lại dấu vết. Hắn tra đao vào vỏ katana rồi gói lại trong bọc thật cẩn thận, sau kìm lấy cơn nôn nao trong cổ họng mà xé quần áo của tay mặt nạ ra để tạo thành một sợi dây vải dài. Kế tiếp đó, hắn buộc hết tất cả những bộ phận rời rạc của tay mặt nạ lại với nhau rồi vác trên người, thi triển khinh công chạy đến phía bắc của Sơn Đông.

Sơn Đông có nhiều đường ra, nhưng tất cả đều đã bị triều đình cho người bố trí tập kích. Dự Thần đã sớm biết điều này khi lui về trong thung lũng, nên lão đã sớm nói cho Dự Niên biết một con đường khác, một con đường bí mật mà chỉ những người dám dấn thân vào nội bộ Sơn Đông mới được quyền biết.

Ngặt nỗi, con đường đó nằm ngay phía sau hang ổ của lang vương, và để đi qua con đường đó, Dự Niên bắt buộc phải trả giá. Dự Thần đã chuẩn bị sẵn cái giá cho Dự Niên, là con sơn dương sống gần vách núi phía tây.

Vì đặc tính leo núi quá khủng của loài dê nên đến lang vương cũng khó mà săn được, thành ra mỹ vị của chúng sẽ là cái giá phù hợp nhất. Có điều, Dự Niên chưa từng gặp lang vương bao giờ, nên hắn sẽ tăng thêm giá trị trao đổi.

Dựa theo chỉ dẫn của Dự Thần, Dự Niên đã tìm đến hang ổ của lang vương. Không cần thăm dò cũng biết, chỉ cần nhìn vào lượng sói canh giữ xung quanh thôi thì hắn cũng đã thấy rợn người rồi. Dự Niên cắn răng đi vào giữa bầy sói. Chúng ngửi thấy mùi máu của tay mặt nạ, bộ dạng liền trở nên hung hãn hơn bao giờ hết.

"Niên Niên, trong phạm vi địa bàn của lang vương, nếu không được phép thì bầy sói sẽ không làm gì con đâu." Dự Niên nhớ lại lời nhắc nhở của Dự Thần. Có điều, hắn không chắc lời khuyên đó có thực sự hiệu lực hay không. Nhất là khi tình huống hiện tại rất căng thẳng.

"Đừng để ý, đừng để ý, đừng để ý…"

Vừa đi, Dự Niên vừa lẩm bẩm trong miệng, hắn không tăng tốc độ, cũng không cố ý đi chậm lại. Hắn không muốn lũ sói hiểu nhầm thành ý. Dừng chân trước hang của lang vương, Dự Niên lập tức ném xác của tay mặt nạ ra phía trước rồi lui về sau, nửa quỳ trên đất để thể hiện sự kính trọng như lời khuyên của Dự Thần.

Từ trong hang động, đôi mắt xanh lam của lang vương hiện ra ngoài, tóc gáy Dự Niên lập tức dựng đứng. Hắn có thể cảm nhận được sát khí khủng khiếp của nó, dù rằng chẳng nhắm vào hắn. Nhưng để một sinh vật có được lượng sát khí này… thì cũng thật đáng gờm.

Lang vương bị thương không nhẹ, trên người nó dính không ít vết máu, nhưng Dự Niên không thấy xương lòi ra ngoài nên có vẻ không đến mức chí mạng. Lang vương đột nhiên nhìn vào mắt hắn, làm hắn chột dạ mà cúi đầu xuống. Nó tiến lại gần mà ngửi mùi máu trên người tay mặt nạ, sau há miệng gặm cái xác đó mà đi vào hang.

Dự Niên không biết phải làm gì tiếp theo, cho đến khi lũ sói bắt đầu bao vây vùng đất trước mặt hắn, chỉ chừa lại mỗi con đường để đi lui về sau. Tập tính bầy đàn của sói đúng là đáng kinh ngạc, không cần dùng lời nói thì Dự Niên cũng biết bọn chúng muốn đuổi hắn đi.

Sớm biết cái xác đó không đủ làm giá trị trao đổi, Dự Niên nhanh chóng quay lại cái hang trốn trong suốt mười lăm ngày qua để mang con sơn dương sống đến. Không biết có phải do khí hậu và điều kiện môi trường tốt không mà con sơn dương này thật sự rất to. Dự Niên dù đã học võ, rèn luyện thể lực và có nội lực thì cũng không vác nổi nó. Nếu hắn trưởng thành thì chắc chắn vác được, nhưng với cơ thể của trẻ con thì hiện giờ hắn chỉ còn cách buộc chặt bốn chân, khóa cái miệng ồn ào lại rồi kéo lê trên tuyết.

Lúc mang con sơn dương đến hang ổ của lang vương, cả người Dự Niên đã mồ hôi đầm đìa, mấy vết thương đã băng dường như lại mở miệng, máu tươi nhiễm ra làm hắn cảm thấy thật khó chịu. Nhưng hắn tuyệt nhiên không kêu than một lời nào cả.

"… Ta muốn mượn đường." Dự Niên thở hổn hển.

Một lần nữa, lang vương lại bước ra khỏi hang, hàm răng của nó vẫn còn dính máu tươi, xem ra "món tráng miệng" khá vừa ý nó. Lang vương tiến đến gần sơn dương, cái con vùng vẫy dọc đường đi thế mà giờ lại im lặng run rẩy. Lang vương lùi ra sau, ngửa cổ hú vang một tiếng trong cánh rừng. Lũ sói xung quanh cũng hú theo hưởng ứng.

Dự Niên không biết hành động này có nghĩa là gì, hẳn là ăn mừng đi. Ngay khi thấy lũ sói bao vây hết đường lui, Dự Niên mới thấy một con đường khác được mở ra. Là con đường vòng ra phía sau hang ổ của lang vương, là đường thoát duy nhất mà hắn có ở Sơn Đông này.

Dự Niên không rề rà một phút giây nào cả, mặc cho vết thương âm ỉ trên người đang hành hạ, mặc cho vết thương trên bắp đùi làm hắn khó di chuyển, hắn vẫn cắn răng chịu đựng mà rời đi.

Tuyết trắng phủ kín con đường, bóng đêm mỗi lúc một phủ xuống, ánh trăng tròn bị mây đen che khuất đi, giấu Dự Niên vào trong bóng đêm tĩnh mịch.

Chợt một tiếng thét đau đớn vang lên từ sau lưng, Dự Niên biết chắc con sơn dương kia bị "hiến tế" rồi, nhưng hắn không quay đầu lại, cũng không tỏ lòng thương cảm với nó. Bởi trong thế giới khắc nghiệt mạnh được yếu thua này, hắn chỉ được phép đi về phía trước.

Tuyết trắng một lần nữa lại rơi dày đặc, xóa bỏ những dấu chân lê lết phía sau lưng.