Chương 37: Mùa đông tuyết rơi

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 37: Mùa đông tuyết rơi

Chương 37: Mùa đông tuyết rơi

Chương 037: Mùa đông tuyết rơi

Thị lang là chức quan tương đương với thứ trưởng của thời hiện đại. Tại giai đoạn phong kiến, nó nằm trong hàng ngũ quan lại tòng tam phẩm, địa vị không hề nhỏ. Huống hồ, tùy thuộc vào triều đại mà mỗi bộ sẽ có số lượng thị lang khác nhau, có thể là đơn thị lang, cũng có thể là tả hữu thị lang. Cá nhân Dự Niên mong đợi trường hợp thứ hai hơn. Bởi triều đình sẽ có nhiều lựa chọn, và tầm quan trọng của chức quan thị lang sẽ giảm xuống một chút.

Tuy nhiên, với câu tiếp theo của Dự Thần, Dự Niên đã chẳng mong mỏi gì ở phép màu nữa.

"Với sự phản bội của ông ta, có lẽ thánh thượng đã hứa hẹn sự thăng tiến. Theo ta biết thì mấy thượng thư trong triều hiện nay cũng có tuổi rồi. Ông ta tuy không còn trẻ, nhưng cũng đủ làm thêm một vài năm rồi cáo lão. Niên Niên, một thượng thư cáo lão khác với một thị lang cáo lão nhiều lắm, con nên thận trọng."

Thượng thư dù cáo lão thì trong tay vẫn giữ rất nhiều thông tin cơ mật của triều đình, trừ phi chết đi, còn không sẽ chẳng có gì đảm bảo những thông tin này thực sự được giữ bí mật. Triều đình không có lý do ám hại Diệu Huyền Lâm, vậy thì có khả năng sẽ có cho cao thủ bảo vệ.

Dự Thần không muốn Dự Niên báo thù cũng vì vậy. Đấy là chuyện bất khả thi với cháu lão nếu hắn chỉ có một mình. Mà xem như hắn thừa kế hết tài sản của lão cũng như có hậu thuẫn thì không phải ai cũng nguyện ý đối đầu với triều đình. Nhất là khi triều đình còn đang rất vững mạnh dưới triều đại của Khánh Đế.

"… Vâng, cháu sẽ lưu ý." Dự Niên nghiêm túc đáp lại.

Dự Thần gật đầu hài lòng. Cá nhân lão vẫn còn nghi ngờ sự trưởng thành đột ngột của hắn, nhưng lão quyết định không suy nghĩ thêm, dù sao cũng không sống được lâu nữa. Mặt khác, cháu lão biết che giấu bí mật của bản thân thì lão chẳng còn điều gì phải lo nữa, tâm lý như thế này mới xứng đáng sinh tồn trong giang hồ.

Nhẹ nhàng vỗ vai Dự Niên, Dự Thần chống đầu gối ngồi dậy, bảo:

"Niên Niên, còn một chuyện nữa ta chưa nói cho con biết. Con có hứa là sẽ giữ bí mật điều mà ta sắp nói không? Vĩnh viễn đấy."

Dự Hiên ngạc nhiên, hắn tạm thời đình chỉ chuyển hóa nội lực Vô Tướng Công rồi đứng dậy, chủ động mang áo khoác ngoài vào, che đậy làn da lạnh lẽo dưới trời tuyết trắng xóa, mà nghiêm túc gật đầu.

"Vâng, cháu sẽ không nói với ai…" Chợt hắn nhỏ tiếng lại. "Kể cả với bà nội."

"Khôn ngoan lắm, còn đoán được chuyện này không liên quan đến bà ấy nhỉ?"

Dự Thần mỉm cười. Lúc này, lão đã không cảm thấy ngạc nhiên với những suy đoán của cháu trai. Có lẽ lão đã thừa nhận trí thông minh của hắn nằm tại một phạm trù không thể hiểu biết được. Mà kể cũng phải, thiên tài và người thông minh chưa bao giờ được đặt ngang hàng.

Dự Niên lắc đầu, nhưng lưỡng lự một chút thì lại gật đầu, sau tự dưng lắc đầu.

"… Cháu không rõ ràng lắm, chỉ là ông nội để đến tận bây giờ mới nói thì có lẽ rất quan trọng."

"Phải, rất quan trọng. Con đi theo ta, đi nhẹ thôi." Dự Thần xoa đầu hắn rồi quay lưng rời đi.

Khinh công của Dự Thần vẫn như mọi ngày, nhanh không tưởng. Dù Dự Niên đã có ba mươi năm công lực của Mặc Thư Hương trong người nhưng vẫn không cách nào đuổi kịp lão khi thi triển khinh công cao nhất. Quả nhiên, rộng thì không sâu, mà sâu thì không rộng.

Hôm ấy, trừ Dự Thần và Dự Niên, không một ai biết được cả hai đã nói gì, bao quát cả Diệu Thủ Mặc Thư Hương trong cái lán tạm thời....

Mùa đông càng lúc càng lạnh, đã hai tháng kể từ ngày triều đình phóng hỏa trên Sơn Đông, và đã gần hai tháng kể từ ngày cuộc sống của nhà Dự Niên bị đảo lộn. Hôm nay, tuyết rơi rất dày, phủ trắng hết mọi dấu vết trên mặt đất.

"Ta không biết vì lý do gì mà lão Thần trì hoãn để ta truyền công đến giờ, nhưng ta hi vọng ông ấy giúp con chủ động tốt."

Trên cái giường cũ kỹ dưới mái lán tựa như sắp sụp đổ vì lượng tuyết đọng trên mái, Mặc Thư Hương nhẹ nhàng chà xát hai bàn tay mình vào nhau. Bà đặt chúng lên lưng của Dự Niên, chậm rãi truyền nốt chút công lực cuối cùng của mình vào kinh lạc của hắn.

Những dòng nước mát lạnh trong mùa hè hóa ra lại ấm áp như thế giữa ngày đông lạnh giá. Kinh lạc của Dự Niên đón chào những dòng nước này như một phản xạ tự nhiên. Không bài xích, cũng chẳng phản phệ.

Mặc Thư Hương cảm thấy thật kinh ngạc, lần này… bà cảm thấy trong người cháu mình dường như đã xuất hiện biến hóa rất đặc biệt. Nội lực của Vô Tướng Công vẫn còn đấy, nhưng mười năm công lực bà truyền đã biến đi đâu mất rồi?

"… Thật khó hiểu." Bà lẩm bẩm không thành lời.

Tiếng cửa kéo vang lên, Dự Thần tiến vào trong, lão mang một bộ đồ rơm đi mưa, tuyết đọng trên đó rất nhiều, đủ để đun sôi nấu một nồi nước ấm.

"Triều đình tìm ra đường vượt đại trận tự nhiên của Sơn Đông rồi, trong một canh giờ tới, bọn họ sẽ đến đây." Lão thông báo với giọng rất bình tĩnh, nhưng nhiều hơn vẫn là nhẹ nhõm. Trốn chạy những ba mươi năm, lão đã dần cảm thấy mệt mỏi.

"Nhanh như thế?" Dự Niên mở mắt giật mình. Mới hôm qua hắn còn kiểm tra dấu tích mà.

"Tập trung tinh thần, đừng uổng phí năm năm công lực cuối cùng này của ta." Mặc Thư Hương nhắc nhở. Rồi bà cũng thúc đẩy quá trình truyền công hơn. Mái tóc trắng xơ xác rũ rượi mà tung bay trong không gian không hề có gió.

Nội lực chảy vào đan điền của Dự Niên như thác đổ, một đợt thác mạnh mẽ nhưng chớp nhoáng. Hắn phải gồng mình chịu đựng thì mới đảm bảo những dòng nội lực ấy đi đủ một vòng quanh kinh lạc rồi quay về đan điền theo khẩu quyết của Vô Tướng Công.

Truyền công kết thúc. Mặc Thư Hương thở ra một hơi yếu ớt, Dự Thần nhanh chóng đến đỡ lấy bà rồi quấn thêm ba lớp chăn dày được làm từ lông thú. Sau đó, lão nâng bà lên mà mang ra ngoài. Ở đấy, lão và Dự Niên đã dựng lên sẵn một cái mái che tạm thời cùng với hai cái ghế trúc và một bàn trà. Đặt vợ mình lên cái ghế trúc vừa lớn vừa thoải mái nhất, Dự Thần thở dài, bảo:

"Thật tình, bà không cần phải vội như thế."

"Truyền nhanh một chút… khục khục… thì ta sẽ có thêm thời gian ngắm cảnh." Mặc Thư Hương ho nhẹ, giọng bà nghe rất yếu, hơi thở cũng không còn nhịp điệu ổn định như mới sáng nay.

Diệu Thủ Mặc Thư Hương một thời bây giờ đã không còn nội lực, bà chỉ đơn giản là một người đã sống tiềm cận tám mươi năm. Với một vòng đời nhân loại phong kiến mà nói, bà đã rất thọ. Mặc dù Mặc Thư Hương còn một vài điều lưu luyến trên đời, nhưng đại khái cũng không còn quan trọng nữa. Nhiệm vụ của bà đã xong rồi.

"Chịu đựng một chút, ta đi dặn dò Niên Niên."

Dự Thần chỉnh lại tóc cho vợ mình mà mỉm cười dịu dàng. Lão còn cố ý truyền một ít nội lực "tạp nham" của mình vào để giúp bà giữ ấm. Dẫu vậy, đấy cũng là một lượng nội lực rất lớn để duy trì sinh mệnh đang héo tàn.

"Ông đi đi, đừng để thằng bé nghĩ nhiều." Mặc Thư Hương mỉm cười yếu ớt.

Dự Thần gật đầu rồi vào trong cái lán. Dự Niên đã kết thúc thiền định, hắn cũng mang quần áo và giày bông trên người. Hành lý đã được chuẩn bị từ sớm, chỉ là một tay nải chứa lương khô với một gói bọc hình trụ được cột trong tấm vải khá dày. Dự Niên có thể khởi hành ngay bây giờ, nhưng hắn vẫn chưa chịu rời đi.

"Trông con bây giờ, ta không nghĩ con có thể đảm đương hai chữ ‘trả thù’ một chút nào." Dự Thần bình tĩnh lên tiếng. Lão ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa vào đầu hắn. Lão có thể cảm nhận được sự run rẩy đến từ cháu mình. Hắn khóc rồi.

Dự Niên biết ngày này kiểu gì cũng tới, nhưng hắn không kìm được nước mắt. Mặc cho đã bấu vào đùi, nhưng hốc mắt vẫn nóng hổi, những dòng nước ấm vẫn đua nhau chảy ra.

Từ trước đến nay, kể cả kiếp trước lẫn kiếp này, Dự Niên chưa bao giờ bỏ cuộc chỉ vì thấy khó khăn, bởi càng khó khăn, hắn càng tìm ra được một con đường mới để đi. Nhưng bây giờ, hắn mù rồi, xung quanh hắn chỉ là bóng tối bất tận, bước hụt một chân, hắn chắc chắn rơi xuống đáy cùng của vực thẳm khổ đau.

Dự Niên không kìm được nước mắt, cũng chẳng thể kìm nén những tiếng hức hức đang vang khỏi cổ họng mình. Dự Thần vẫn giữ bình tĩnh mà xoa đầu rồi vuốt ve lưng hắn, lão nói tiếp:

"Niên Niên, thời gian không còn nhiều. Đừng để những nỗ lực bấy lâu nay của bà nội con uổng phí, hãy tận dụng thời tiết này mà rời đi. Nên nhớ, bỏ chạy không phải chuyện gì xấu, không biết lượng sức mới là kẻ ngu ngốc."

Dự Niên vẫn khóc, nhưng hắn nghe được từng chữ một của ông nội. Hắn rời khỏi giường, mang tay nải và gói bọc vào vai rồi quay lại đối mặt với người đã nuôi nấng mình từ nhỏ.

"Cháu sẽ không bỏ cuộc." Dự Niên nói trong khi nước mắt vừa ngừng chảy. Cái lạnh làm chúng khô thành những vệt trắng mờ trên khóe mắt. "Cháu sẽ mang đầu của Diệu Huyền Lâm đến trước mộ ông bà."

Dự Thần mỉm cười, lòng chua sót muốn khóc theo, nhưng lí trí lão không cho phép điều ấy xảy ra. Một già một trẻ mà cùng khóc thì hôm nay cùng nhau xuống suối vàng là vừa.

Lão nén xúc động lại, nghiêm túc gật đầu.

"Vật tế ở chỗ cũ, con đừng quên."

"Cháu nhớ rồi ạ."