Chương 38: Quá khứ như mộng

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 38: Quá khứ như mộng

Chương 38: Quá khứ như mộng


Ngoài trời, tuyết trắng lúc này đột nhiên rơi nhiều hơn, cái mái che tạm thời của Dự Thần cũng đã bị hất tung không thương tiếc, nhưng chuyện đấy không còn quan trọng nữa. An vị trên cái ghế trúc của mình, Dự Thần chủ động nắm lấy tay của Mặc Thư Hương, một lần nữa nhìn lại Dự Niên đang dập đầu ở trước mặt. Lão không ngăn cản cháu mình, bởi đây là cơ hội cuối cùng để hắn có thể báo hiếu, cũng là cơ hội cuối cùng để bà nhà có thể nhìn lại Niên Niên.

"… Niên Niên, mặc dù chưa đến lúc… khục khục… nhưng chúc mừng tuổi mười một của con nhé." Mặc Thư Hương ho nhẹ. Nụ cười yếu ớt của bà gần như mờ nhạt dưới trời tuyết trắng. "Năm nay không thể đón sinh nhật cùng con rồi."

"Cháu đã nhận được quà rồi ạ… Cháu thích lắm." Dự Niên miễn cưỡng kìm nước mắt mà đáp lại. Giọng hắn xém chút là vỡ ra, nhưng có lẽ vì thể chất lạnh lẽo bẩm sinh, nên khi hắn trấn định được tinh thần, khả năng kiểm soát cảm xúc cũng tiến triển phần nào đấy.

"Con thích là tốt." Mặc Thư Hương cười nhẹ. "Khục, khục…"

Bà không thể nói thêm được gì nữa, bởi càng nói thêm, chắc bà cũng không nỡ để hắn rời đi. Bà âm thầm siết tay của Dự Thần, tựa như muốn bảo lão giải quyết chuyện này nhanh đi. Dự Thần tất nhiên hiểu ý, lão lên tiếng:

"Niên Niên, lần này là đủ rồi, đừng chậm trễ nữa."

Khác với những lần khuyên nhủ trước đó, Dự Thần bây giờ đang tỏa ra uy thế cuối cùng của một thượng thư. Lời nói của lão mang ý tình người, nhưng lại đậm chất quả quyết ra lệnh.

Dự Niên bất giác run lên, hắn tự cắn môi mình rồi hít sâu một hơi, cái lạnh của mùa đông giúp tâm trí hắn tỉnh táo trở lại. Hắn dập đầu một lần nữa.

"Ông bà bảo trọng. Cháu đi đây ạ."

Nói xong, hắn cúi đầu quay người đi, trực tiếp dùng khinh công đạp trên tuyết rồi rời khỏi thung lũng bằng con đường bí mật. Dấu chân của hắn lưu trên tuyết, nhưng nhờ thời tiết khắc nghiệt mà lấp đi những khoảng sụp nho nhỏ. Dự Thần lưu ý từng dấu vết một, lão phải đảm bảo không một dấu vết nào của cháu mình được lưu lại đây, dù là nhỏ nhất.

"Lão Thần, ông nói xem Niên Niên có đang khóc không?" Mặc Thư Hương đột nhiên hỏi.

"Chắc chắn là vậy, nhưng có lẽ thằng bé không muốn chúng ta thấy được vẻ mặt xấu xí đó." Dự Thần mỉm cười đáp lại. Lão ngửa đầu nhìn sắc trời ảm đạm. "Thật tình, hôm nay không phải ngày đẹp để xuất hành một chút nào."

"Ngày chết thì đẹp… khục khục… cái nỗi gì." Mặc Thư Hương ho nhẹ.

Dự Thần thở dài, lão từ tốn làm một ngụm trà ấm đang dần nguội dưới trời lạnh.

"Thật tình, đến giờ này rồi bà vẫn không định nhường nhịn ta một chút nào sao."

Mặc Thư Hương khẽ cười rồi ho một cách yếu ớt. So với Lý Trường Không dạo trước, bà bây giờ còn ở trong tình trạng tệ hơn thế nhiều. Bà dựa vào ghế trúc, buông một làn khói trắng vào không khí rồi cười nhẹ.

"Nghĩ lại thì năm xưa ta nên đập chết ông mới phải. Thật chẳng hiểu nổi tại sao ta lại để một kẻ rình mò phụ nữ như ông sống cơ chứ."

Dự Thần cảm thấy thật oan uổng. Đấy là lần đầu tiên lão gặp vợ mình, khi đấy bà đang tắm rửa kín đáo bên con suối nọ. Thật ra thì lão không cố tình nhìn trộm, chẳng qua lúc đấy đang phải trốn tránh tai mắt triều đình nên mới vô tình bước ra ngoài bụi cây. Dĩ nhiên, lão không chối bỏ hành động nhìn ngực bà ấy lúc đó, nếu không đã chẳng bị đuổi đánh đến tận một tháng sau đó mới hóa giải được hiểu lầm.

"May mà bà khi đấy chỉ mới Tông Sư, không thì ta có mười cái mạng cũng không tránh nổi mấy cú ném của bà." Dự Thần nhớ lại quá khứ mà bật cười.

"Vì mạng ông dai dẳng nên hai ta mới có thể ở bên nhau." Mặc Thư Hương tiếp lời. "Nghĩ lại thì quá khứ cũng thật huy hoàng, mặc dù chỉ toàn chạy trốn… khục khục… nhưng cũng đáng lắm. Thật đáng tiếc, ta chưa một lần biết được thảo nguyên của phương bắc là như thế nào."

"Ta đã nói với Niên Niên rồi, nếu có thời gian, thằng bé sẽ đi thay bà." Dự Thần đáp lại.

Mặc Thư Hương không quá kinh ngạc với sắp xếp của chồng mình. Dù sao thì trong quãng thời gian này, Niên Niên tốt nhất vẫn nên tránh xa Đại Khánh, chờ tình hình lắng xuống rồi quay về cũng không muộn. Thảo nguyên phía bắc là một lựa chọn khá tốt, vừa nằm ngoài quyền kiểm soát của Đại Khánh, khí hậu cũng không đến nỗi khắc nghiệt. Bà nghe nói người dân thảo nguyên rất quý trẻ con, nếu Niên Niên của bà lưu lạc đến đó, người dân có lẽ sẽ chào đón.

"Ông không đặt gánh nặng gì lên người thằng bé đấy chứ?" Mặc Thư Hương hỏi.

Dự Thần hơi chột dạ, nhưng độ mặt dày của lão không cho phép bị phát hiện dễ dàng như thế. Dẫu vậy, lão cũng không chối bỏ, song lại không thèm thừa nhận.

"Quyết định cuối cùng vẫn nằm ở thằng bé." Lão nói.

Nếu còn sức lực, Mặc Thư Hương chắc chắn sẽ đập bình trà trên bàn vào đầu lão, nhưng giờ thì chịu rồi, sức bà không còn mấy. Huống hồ, cháu bà cũng đã đến tuổi phải tự lập, dù rằng còn hơi sớm một chút.

Tuy nói Mặc Thư Hương hay bắt nạt Dự Thần, nhưng bà tin tưởng quyết định của chồng mình, lúc nào lão cũng chu toàn cả. Nếu lão đã có sắp xếp ngầm mà không nói cho bà biết thì đấy cũng vì giữ bí mật toàn vẹn mà thôi.

Mặc Thư Hương không phải người mới đặt chân vào giang hồ, bà là một sát thủ được đào tạo từ còn tấm bé. Bà đã trải qua biết bao thử thách sinh tử mới có thể sống sót. Sau này dù đã gặp được ý trung nhân thì bà cũng không từ bỏ thói quen đề phòng. Ngày hôm đó Mặc Thư Hương chưa hoàn toàn ngủ đi, song bà cũng không nghe ra quá nhiều thông tin. Dự Thần chắc chắn có chuyện giấu bà, thậm chí đã giấu từ trước khi Dự Niên xuất hiện.

Là vợ của một cựu thượng thư, Mặc Thư Hương biết đầu óc chồng mình đen tối đến mức nào, chẳng qua lão không thể hiện mặt tối của mình trước những người thân quen. Dẫu vậy, bản chất là thứ khó mà che giấu đi.

"Quan lại đúng là mấy con cáo già."

Mặc Thư Hương thở hắt một hơi. Khói trắng hòa vào không trung lạnh lẽo của tuyết trắng.

"Ta không phản đối điều đó."

Dự Thần cười nhạt, lão chậm rãi miết bàn tay của vợ mình, lão có thể cảm nhận được cái lạnh đang truyền đến, và lão cũng kiên trì truyền nội lực của mình cho bà. Tuy nhiên, lời chế giễu ấy… hóa ra lại là lời cuối cùng mà lão có thể nghe được.

Mặc Thư Hương gục trên ghế trúc. Đôi mắt bà đã nhắm, khóe miệng vẫn còn treo một nụ cười nhẹ. Một vài lọn tóc trắng thừa phất phơ trong gió tuyết, chậm rãi vương trên gương mặt lạnh tanh không còn chút sức sống, song nó vẫn rất đẹp. Bà không phải người nói những điều dễ nghe, nhưng bà rất hài lòng với cuộc đời mình. Với một sát thủ mà nói, bà đã sống quá thọ rồi.

Dự Thần nhắm mắt lại, một dòng nước ấm chảy xuống khóe. Rồi lão mở mắt, những đường tơ máu nổi nhẹ lên rồi biến mất trong phút chốc. Lão nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt mình, bình tĩnh nhìn về phía trước, nơi đang hiện hữu từng bóng đen lặng thầm tiến vào trong thung lũng này. Đến tận cuối đời, tính toán của lão vẫn đúng, vừa vặn một canh giờ.

"Mười một người." Dự Thần cười nhạt. "Xem ra một số đã bỏ mạng trong trời tuyết lạnh giá này rồi nhỉ. Thật đáng thương."

"Thượng thư đại nhân, đã lâu không gặp."

Lão thái giám chủ động tiến về trước, trong khi những người đi cùng cảnh giác với bẫy ở xung quanh. Dọc đường đi này thực sự rất nguy hiểm, rừng thiêng nước độc không phải nói ngoa. Dự Thần sắp đặt bẫy ở khắp nơi, chỉ cần đi trật một bước chân thôi là sa bẫy như chơi. Để vào được thung lũng cuối cùng, nhóm người triều đình đã mất hơn phân nửa số lượng.

Dự Thần nhìn chăm chú vào lão nhân trước mặt. Lão nhận ra cái giọng the thé trung tính của thái giám, cũng nhận ra đôi mắt cong cong hiểm độc của một con mãng xà.

"Thánh thượng thật sự xem trọng ông già này đấy." Dự Thần bảo.

Lão thái giám ngạc nhiên vì Dự Thần nhận ra, dù sao cũng ba mươi năm trôi qua rồi, rất nhiều thứ đã thay đổi. Sở dĩ lão nhận ra Dự Thần trước thực ra cũng vì mục tiêu của chuyến đi lần này. Vô luận là người già nào trước mặt lão, khả năng cao vẫn luôn là Dự Thần. Huống hồ, khí thế của Dự Thần vẫn luôn đặc biệt. Nó không những siêu việt người khác mà còn tỏa ra một loại khí chất rất thông thái. Thư Thần cũng từ đấy mà ra.

"Rời xa chốn quan trường đã lâu nhưng ánh mắt ngài vẫn sắc xảo như ngày nào." Lão thái giám chủ động hành lễ.

Những người đi cùng giật thốt trong kinh ngạc. Đây không phải là hành động nên có với phạm nhân. Lão thái giám biết mấy ánh mắt này đang thể hiện điều gì, nhưng lão không để ý. Dù sao những người ở đây chưa bao giờ gặp qua Dự Thần, nên sẽ không hiểu được.

Sau khi hành lễ, lão cẩn thận nhìn sang người đàn bà đang ngủ ở ghế trúc bên cạnh. Có lẽ lão nên gọi đây là một giấc ngủ vĩnh hằng.

Chợt có người bước về phía trước. Là gã mặt sẹo.

"Gì đây? Diệu Thủ chết rồi sao?"

Rồi gã đưa tay đến bắt mạch kiểm tra. Động tác của gã rất cẩn thận, như thể vẫn còn nghi ngờ Mặc Thư Hương chưa thực sự chết đi. Tuy nhiên, Dự Thần đã tóm lấy cổ tay gã lại, đôi mắt lão sắc lạnh, khí thế hùng hồn và tràn ngập uy nghiêm.

"Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra cho ta."