Chương 40: Nhẫn nại

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 40: Nhẫn nại

Chương 40: Nhẫn nại

Chương 040: Nhẫn nại

Nguyên một nhóm người sững sờ trước tình cảnh của Dự Thần, không một ai nghĩ đến chuyện Dự Thần tự sát, và cũng chẳng người nào ngờ đến những phút cuối cùng Dự Thần vẫn giữ được sự kiêu ngạo của một bậc đại nho.

Tay mặt nạ quay về sau một hồi điều tra xung quanh thung lũng, hắn trông thấy cái chết kỳ lạ của Dự Thần mà nghi ngờ, cho đến khi lão thái giám ra lệnh:

"Kiểm tra thi thể."

Tay mặt nạ nghe theo lệnh mà tiến lại kiểm tra tình hình của Dự Thần. Lão đã chết, chết với đôi mắt mở to không chút sợ hãi. Máu của lão có mùi hôi nhẹ, lúc ngửi vào sẽ cảm thấy hơi cay sống mũi. Tay mặt nạ liếc mắt nhìn chén trà, sau cầm lên ngửi vành chén một lát rồi quay lại bẩm báo với lão thái giám.

"Trà không có độc, nhưng vành chén được bôi rất nhiều."

Lão thái giám thở dài một hơi, lão chủ động bước đến trước mặt Dự Thần, nghĩ ngợi một chút liền lấy tấm khăn trắng ra đắp lên mặt đối phương. Máu tươi chưa kịp khô thấm vào đó, loang một vết đỏ nổi bật dưới trời tuyết rơi.

Lão thái giám khâm phục thủ đoạn ngọc đá cùng tan của Dự Thần, xem như lão cẩn thận thì nhiều lắm cũng chỉ kiểm tra nước trà có độc hay không thôi chứ chẳng để tâm đến chén trà. May mắn, lão không có hứng thú uống, nếu không đã chết một cách tức tưởi rồi.

"Không hổ danh là Thư Thần. Đáng tiếc, ta lại không hành động theo ý ngài muốn." Lão thái giám than thở rồi quay sang nói với hai đồng bạn. "Tiêu hủy hết toàn bộ."

"Công công, không phải mệnh lệnh của thánh thượng là…"

"Tùy thời mà áp dụng." Lão thái giám cắt ngang. "Ta sẽ chịu trách nhiệm quyết định hôm nay, các ngươi chỉ việc làm theo là được."

Liễu Từ Minh và tay mặt nạ liếc mắt sang nhìn nhau, thoáng chốc đã có chung nhận thức mà nhận lệnh. Bọn hắn nhanh chóng cho người mang thi thể của Dự Thần và Mặc Thư Hương vào trong cái lán tạm thời, sau lấy dầu ra rưới xung quanh rồi châm lửa phóng hỏa.

Tuy rằng gỗ kiếm được trong Sơn Đông bị ẩm vì mùa đông, nhưng loại dầu bọn hắn sử dụng hoàn toàn bất chấp vấn đề thời tiết. Thậm chí, bọn hắn có thể thiêu cả biển cả chỉ với loại dầu này.

Ngọn lửa lớn bùng lên giữa thung lũng. Cái lán được dựng tạm trong hai tháng đã bị thiêu hủy trong phút chốc. Một đời Thư Thần và Diệu Thủ cứ vậy mà dừng chân. Ân oán ba mươi năm rốt cuộc cũng qua đi được phần nào.

Lão thái giám chắp hai tay sau lưng, đôi mắt già nua vẩn đục của lão phản chiếu lại ánh lửa hủy diệt. Lão đột nhiên lên tiếng:

"Hai ngươi có cảm thấy ta đã trở nên đê tiện hơn không?"

Liễu Từ Minh cảm thấy thật quái lạ, tay mặt nạ không phát biểu ý kiến, chỉ im lặng chờ đợi một lời giải thích thỏa đáng hơn từ lão. Lão thái giám không trông mong sẽ có được câu trả lời từ những người trẻ tuổi hơn, lão nói tiếp:

"Trong suốt quãng đường truy sát đến Sơn Đông, ta đã tưởng tượng khung cảnh tái kiến với thượng thư đại nhân. Những gì ta muốn thấy đã không thể xảy ra, còn ngài ấy thì vẫn như xưa, phong mang không ai sánh bằng. Ta bây giờ đã không còn nhớ nổi ba mươi năm trước mình là con người như thế nào nữa rồi."

Ba mươi năm là một nửa đời người. Bất cứ ai trong quãng thời gian này cũng sẽ đều thay đổi, dù là chỉ một chút ít. Nhưng Dự Thần thì khác, lão vẫn là thượng thư đại nhân cao cao tại thượng. Lão thái giám còn nhớ cái nhìn vào phút cuối của Dự Thần, nó là sự kiêu ngạo khiến nhiều quan lại phải ghét bỏ, song cũng là cái nhìn thương hại đối với người trước mặt.

Lão thái giám không thích ánh mắt đó, nhưng lão khâm phục khí thế và sơ tâm của Dự Thần. Đối phương là công thần khai quốc, tư cách hay năng lực đều không có chỗ để chê.

Thậm chí, nếu không có Dự Thần, Đại Khánh bây giờ may ra chỉ vừa hình thành hệ thống nho học thôi chứ đừng nói là phát triển tột bậc. So với những cựu thần bị xử trảm khi thánh thượng đăng cơ, Dự Thần là người có sức ảnh hưởng rất đặc biệt, đó cũng là lý do thánh thượng không bãi bỏ quan vị, chỉ đợi đến khi lão chết đi thì mới bổ nhiệm người mới.

Và đúng như Dự Thần dự đoán, người kế nhiệm chính là thị lang Hộ bộ - Diệu Huyền Lâm.

"Thánh thượng đến bây giờ vẫn còn tin tưởng công công, tự nhiên cho thấy ngài là người xứng đáng. Dù cho người ngoài thấy ngài đê tiện thì ngài vẫn là cao thủ có địa vị trong mắt ta." Tay mặt nạ bình tĩnh lên tiếng.

"… Miệng lưỡi của ngươi vẫn khó ưa như ngày nào." Lão thái giám bật cười. Lão lắc đầu quay lưng lại với đám cháy. "Mà thôi, nghe được một lời an ủi mới mẻ như thế cũng làm tâm trạng ta tốt hơn đôi chút."

Tay mặt nạ gật gù. Không ai biết được biểu cảm của hắn thế nào ẩn phía sau tấm mặt nạ kia.

"Đã giải quyết xong thượng thư đại nhân, kế tiếp chúng ta làm gì đây?"

Lão thái giám ngửa đầu nhìn bầu trời ảm đạm, tuyết trắng rơi xuống mặt lão. Mắt lão cong nhẹ, tựa như một con rắn độc chuẩn bị rời khỏi hang.

"Trời bắt đầu lạnh dần rồi, đi săn thôi."...

Vị trí của thung lũng nằm tại nửa bên kia của Sơn Đông, cách rất xa khu vực người sinh sống nên không một ai biết được sự tồn tại của đám cháy đã kết thúc hai con người lỗi lạc của giới quan trường và giới võ lâm một thời. Dự Niên cũng không biết được, bởi hắn đã rời đi rất xa để tránh ánh mắt của triều đình.

Khác với những cao thủ triều đình vừa đi vừa dò đường, thậm chí phải trả bằng cả mạng sống mới tìm ra đường đúng đắn thì Dự Niên lại chẳng tốn bao nhiêu sức. Sơn Đông này chính là sân nhà của hắn, mặc cho trời tuyết trắng mù mịt thế nào thì hắn vẫn có thể tìm ra con đường chính xác nhờ vào cảm giác cơ thể.

Dự Niên ẩn mình trong một hang động được che đậy bởi tuyết trắng, trên vách là những vạch trắng do đá khắc thành, vẻn vẹn mười bốn vạch.

"Còn một ngày nữa." Dự Niên lẩm bẩm rồi nhắm mắt lại thiếp đi.

Trong khi đó tại thung lũng hành quyết của Dự Thần và Mặc Thư Hương, những gì còn sót lại sau đám cháy ngày hôm đó là một đống tro tàn xen lẫn với tuyết trắng của mùa đông. Sự sống của nơi đây đã hoàn toàn bị dập tắt cùng với cái chết của hai người.

Tuy nhiên, dù đã hai tuần trôi qua thì đâu đó vẫn còn những ánh mắt chăm chăm vào đống tro tàn ấy, tựa như những con thú săn mồi cực kỳ kiên nhẫn.

"Công công, đã qua hai tuần, thuộc hạ không phát hiện ra dấu vết của đứa trẻ." Tông Sư trẻ tuổi khom mình bẩm báo với lão thái giám.

"Chậc. Đại Tông Sư như ta còn không chịu nổi cái lạnh này thì một đứa trẻ có thể làm được gì, có khi chết rồi cũng không chừng." Liễu Từ Minh ngoáy tai bảo.

Lão thái giám lắc đầu.

"Đừng để nhận định của ngươi bị lời nói của thượng thư đại nhân lừa dối. Từ đầu tới cuối, ngài ấy chưa bao giờ định danh cháu mình, lại còn luôn miệng nói chết rồi. Theo những gì ta hiểu thì ngài ấy đang cố tình gây nhiễu loạn thông tin, các ngươi nên bỏ ngoài tai những lời đó, chỉ nên dựa vào kinh nghiệm từ trước đến nay để phán đoán tình huống."

"Không định danh liền khó xác định nam nữ, còn luôn miệng nói chết rồi lại đánh lừa chúng ta tin rằng người vẫn còn sống, nhưng thực tế ra sao thì khó mà biết được. Tính thêm cả chén trà độc lần trước nữa thì ta đại khái có thể hiểu tại sao quan lại trong triều kiêng kỵ thượng thư đại nhân. Đúng là kỳ tài có một không hai."

Tay mặt nạ lên tiếng.

"Dẫu vậy, chờ mãi đến giờ cũng không phải thượng sách. Ta không nghĩ đứa trẻ đó có đủ kiên nhẫn ngồi nhìn thượng thư đại nhân chết không chỗ chôn trong suốt hai tuần qua."

"… Ngươi nói có lý, nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng." Lão thái giám trầm ngâm.

"Trực giác có đúng có sai. Công công, đừng quên lời ngài nói, dùng kinh nghiệm để phán đoán." Liễu Từ Minh hùng hồn lên tiếng.

Lão thái giám liếc một mắt sang nhìn gã mà không nói lời nào. Lão từ tốn xoa cằm mình một lát rồi thở dài, khói trắng phả ra ngoài.

"Có lẽ ta đã nghĩ nhiều. Thu dọn đi, chúng ta xuống núi."

"Có cần cho người ở lại giám thị thêm không?" Tay mặt nạ hỏi.

"Địa thế của Sơn Đông hiểm trở, chúng ta chỉ mới hiểu một nửa, lưu người lại chỉ càng thêm tổn thất." Lão thái giám lắc đầu. "Chuyến này đã mất mát quá nhiều, thánh thượng chắc chắn sẽ trách phạt, hai ngươi nên chuẩn bị tinh thần trước."

"… Công công, ngài đã nói chịu trách nhiệm."

Lão thái giám mỉm cười, đôi mắt cong cong đầy hiểm độc.

"Ta chỉ chịu trách nhiệm cho cái đầu của thượng thư đại nhân, còn đầu của những người khác thì các ngươi nghĩ là trách nhiệm của ai?"

Liễu Từ Minh hừ lạnh không nói câu nào nữa. Gã bực mình đi hối hả những người khác thu dọn hiện trường, xóa bỏ vết tích để rút lui. Còn tay mặt nạ thì chăm chăm lại chỗ đống đổ nát, trong lòng nghĩ gì khó ai biết được.