Chương 35: Dưới cơn mưa rừng
Chương 035: Dưới cơn mưa rừng
Mắt thấy ruột gan phèo phổi của gã trung niên bị gốc cây chọc ra ngoài, cái cảm giác rờn rợn lập tức dâng lên đến tận cổ. Dự Niên vội vàng quay ra sau một gốc cây, nôn thốc nôn tháo. Mặc dù hắn đã dần chấp nhận sự tàn khốc của giang hồ võ lâm, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến cái cảnh máu me tàn bạo như thế này bao giờ. À không, đúng ra là có nghĩ, nhưng không ngờ sẽ được thấy tận mắt và cận cảnh như hiện tại.
Mặc Thư Hương thấy được cảnh này thì nội tâm rất đau lòng, nhưng bà biết cháu bà phải làm quen với chuyện này thôi. Thời gian của bà và Dự Thần không còn nhiều nữa, khung cảnh tàn bạo này là thứ cuối cùng mà bà muốn dạy cho Niên Niên: giang hồ không chỉ đơn thuần tàn bạo, mà có khi là mất cả nhân tính.
Đang lúc tính xóa sổ vết tích của mình và Dự Niên, Mặc Thư Hương đột nhiên ngửa cổ lên trời, từng giọt nước dần rơi lộp độp xuống đất. Mưa rồi, thật đúng lúc.
"Trời giúp ta." Mặc Thư Hương lẩm bẩm.
Sau đó, bà tiến đến chỗ Dự Niên, do dự một chút mới vuốt vào lưng hắn, nhẹ giọng:
"Niên Niên, chúng ta đi thôi. Người của triều đình sẽ đuổi kịp mất."
Dự Niên hít thở thật sâu rồi lấy hết dũng khí ngoảnh đầu lại chỗ gã trung niên vừa bị giết. Cái cảm giác buồn nôn vẫn còn đó, nhưng giờ thì đỡ hơn rồi, hắn vẫn có thể chịu được.
"Vâng, chúng ta đi thôi." Hắn lên tiếng.
Mặc Thư Hương không còn trông đợi gì hơn từ biểu hiện của cháu mình. Những gì hắn thể hiện hoàn toàn vượt ngoài ý muốn của bà. Đôi khi, bà cảm thấy cháu mình được sinh ra là để sinh tồn trong mặt tối của xã hội, bởi thằng bé chấp nhận thực tại quá nhanh, tâm lý vững chãi như thế này dù không ở trong giang hồ thì vẫn có thể lăn lộn tốt ở bất cứ nơi đâu.
Cơn mưa đổ xuống ngày một nặng hạt, dập tắt đám cháy khí thế ở gần đó mà tỏa ra khói trắng bốc lên tận trời cao. Máu của gã trung niên cũng theo nước chảy mà rửa trôi. Đất cứng thấm nước mà hóa lầy, xóa bỏ đi dấu chân của Dự Niên và Mặc Thư Hương, tựa như thể cả hai chưa bao giờ tồn tại ở nơi này.
Trong cơn mưa rừng xối xả và ầm ỉ, một đoàn người áo đen bỗng dưng xuất hiện trước cái xác thảm khốc của gã trung niên xấu số. Tiếng thở dài vang lên từ lão nhân đứng giữa. Lão là người lớn tuổi nhất trong đoàn, y phục cũng cách điệu và khác biệt nhất. Nếu những người khác thuần một màu đen tuyền thì lão lại mang một bộ quần áo màu xanh lục, chỉ có áo khoác ngoài màu đen cho đồng bộ. Lão cầm cây dù bước lên trước để nhìn cho rõ, lắc đầu ngao ngán.
"Đây là cái giá phải trả khi xem nhẹ Diệu Thủ, các ngươi hiểu chưa?"
"Vâng, thưa công công." Đám người đồng thanh đáp.
Lão thái giám không trông đợi đám người này sẽ học được bài học, dù sao Diệu Thủ xưa giờ vốn nổi tiếng hành động kín đáo, bà không dễ gì để lộ khí thế của mình trừ phi đang đối mặt với một cuộc chiến sinh tử.
"Kỳ quái, vết tích ra tay đúng là của Diệu Thủ, nhưng không lý nào bà ta lại tức giận như thế này, rốt cuộc hắn đã chọc đến chỗ nào của bà ta vậy?"
Một người khác bước lên quan sát hiện trường. Là một gã trung niên đứng tuổi tựa người bị Mặc Thư Hương giết chết, nhưng khác một chỗ là gã điềm đạm hơn. Trên mặt gã có một vét sẹo do kiếm chém, trông khá hung dữ mỗi lần gã cau mày lại.
"Hai mươi năm trở lại đây chúng ta không nhận được tin tức của Diệu Thủ và thượng thư đại nhân, nên cũng khó mà biết được những thay đổi. Có điều, Diệu Thủ chung quy lại vẫn là một con người bình thường. Các ngươi biết đàn bà đáng sợ nhất khi nào không?" Lão thái giám hỏi.
"Ta chỉ biết đàn bà thù dai." Gã mặt sẹo xua tay lắc đầu.
"… Khi bảo vệ con mình?" Người còn lại im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
Người này bí ẩn hơn so với lão thái giám và gã mặt sẹo, bởi hắn mang mặt nạ, và quần áo trên người cũng bó sát hơn hai người trước. Đúng kiểu của một sát thủ chuyên làm những chuyện mà quan binh thường ngày của triều đình không tiện làm.
Lão thái giám gật đầu đồng tình. Ánh mắt lão chợt thâm hiểm thấy rõ.
"Không sai, đàn bà đáng sợ nhất khi đang bảo vệ con mình. Trong trường hợp này, có lẽ Diệu Thủ đang bảo vệ đứa cháu bí ẩn được đề cập trong thư của thượng thư đại nhân. Với tốc độ khinh công của bà ta, đội trưởng Hoằng Trì không đời nào đuổi kịp, vậy thì chỉ còn một giải thích duy nhất…"
"Đứa trẻ kia đủ lớn để tự mình di chuyển." Gã mặt sẹo tiếp lời.
Lão thái giám mỉm cười, đôi mắt híp híp lại nhìn về chỗ cái xác mất đầu đằng kia. Lửa đã thiêu cháy tất cả nên lão không cách nào kiểm tra thương tích mà đưa ra phán đoán cụ thể. Ngoại trừ đầu bị vết kiếm của Hoằng Trì chém ra thì lão không thể xác định được nguyên nhân tử vong, nên những gì vốn đã mơ hồ thì bây giờ vẫn như cũ.
"Ta không chắc lắm, toàn bộ do thám đều đã chết cháy, tung tích của Diệu Thủ và thượng thư đại nhân cũng đã bị mưa rừng rửa trôi, chúng ta quay lại vạch xuất phát rồi." Lão lắc đầu.
"Không hẳn." Tay mặt nạ lên tiếng cắt ngang. "Chí ít chúng ta đã xác định được vị trí, Diệu Thủ và thượng thư đại nhân có trốn thì nhiều nhất cũng chỉ duy trì được thêm quãng thời gian ngắn. Ta không tin bọn họ có thể sống sót mà không ăn uống trong mùa đông tới."
"… Ý của ngươi là chúng ta sẽ cho người bao vây khu vực này rồi đợi người xuất hiện?" Gã mặt sẹo ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi.
Tay mặt nạ lắc đầu.
"Diệu Thủ và thượng thư đại nhân đã trốn triều đình gần ba mươi năm qua, ông nghĩ bọn họ sẽ không thể kiên nhẫn qua được mùa đông này sao?"
Gã mặt sẹo cau mày, khí thế bỗng dưng được đẩy lên cao, nội lực không tuôn trào hừng hực nhưng bầu không khí xung quanh thì không hề nhẹ nhàng một chút nào.
Lão thái giám thở dài, mặc dù không phải lần đầu hợp tác nhưng lần nào cũng như nhau, lão đều phải tự tay chăm lo cho hai "đứa trẻ" lớn xác này. Ngó lơ đi một lát là lại muốn gây hấn với nhau rồi.
"Diệu Thủ và thượng thư đại nhân không muốn trốn nữa, thay vào đó, cả hai đang tranh thủ thời gian để cháu của mình trốn đi. Bắt được đứa trẻ đó, chúng ta sẽ bắt được một mẻ." Lão thái giám lên tiếng.
"Nghe thì dễ, nhưng làm thì không hề dễ một chút nào." Tay mặt nạ lắc đầu. "So với thượng thư đại nhân, chúng ta không rõ địa hình và đại trận tự nhiên của Sơn Đông."
"Tưởng gì, đốt tiếp là được, đốt đến khi nào chuột lòi mặt ra thì thôi." Gã mặt sẹo khoanh tay trước ngực mà hừ lạnh.
Lão thái giám cảm thấy thật đau đầu. Đồng ý là gã trung niên mặt sẹo rất mạnh, là quân bài tủ bọn hắn dùng để đối phó với Diệu Thủ nhưng đầu óc của tên này không khỏi đơn giản quá. Nếu phá hủy có thể giải quyết được mọi chuyện thì triều đình đã không tốn những ba mươi năm truy tìm thượng thư đại nhân.
"Sơn Đông là một trong những bình chướng tự nhiên của phương bắc Đại Khánh ta. Khí hậu ở đây rõ nét nhưng vì thiên nhiên thay đổi liên tục nên rất khó trồng cây gây lại rừng. Một khi Sơn Đông bị đốt trụi thì chẳng khác nào chúng ta mở cửa cho đám người phương bắc." Lão thái giám đề nghị. "Trước mắt cho người giám thị đường ra của Sơn Đông, còn ba người chúng ta chủ động tiến vào sâu hơn, cố gắng giải quyết mọi chuyện trước mùa xuân tới."
"Ta không có ý kiến gì." Tay mặt nạ lên tiếng.
Gã mặt sẹo biết lão thái giám đã nói giảm nói tránh để chừa một bậc thang cho mình, nên gã cũng không tiếp tục lấn thêm, nếu không thì chỉ còn nước rước nhục nhã về thân.
"Cứ làm theo ý ông đi."
Lão thái giám gật đầu. Thuận trên xuôi dưới như thế này có phải tốt hơn không. Rồi lão quay lại quan sát hiện trường xác chết của đội trưởng Hoằng Trì, trong lòng không khỏi than nhẹ.
"Hoằng Trì mới thành Đại Tông Sư không lâu, tương lai vẫn còn rộng mở, đáng tiếc, chỉ vì một phút giây nóng lòng muốn lập công mà tự đưa đầu vào cửa chết."
"Dựa vào phạm vi va chạm, có vẻ như Diệu Thủ ra tay nhiều hơn so với những gì ta được nghe kể. Nghe nói công công từng đối đầu với bà ta năm xưa, không biết công công nghĩ thế nào?" Tay mặt nạ quay lại sau khi xem xét hiện trường rộng hơn.
Lão thái giám bật cười, thanh âm the thé lọt qua khe miệng:
"Diệu Thủ của ba mươi năm trước đúng là đáng gờm, thậm chí của hai mươi năm trước còn lợi hại hơn. Nhưng bà ta cũng như ta, đều có tuổi rồi, không còn mạnh như xưa nữa. Nếu hai ngươi liên thủ, có khi sẽ đánh bại được bà ta đấy."
Nghe vậy, tay mặt nạ và gã mặt sẹo hiếm khi nào nhìn nhau thuận mắt. Bọn hắn giao mắt nhau một hồi rồi khẽ cười, đồng thanh đáp lại:
"Công công nói vậy thì chúng ta yên tâm rồi."