Chương 31: Gánh nặng hiện tại
Chương 031: Gánh nặng hiện tại
"Hạ thấp trọng tâm, lợi dụng trảo công để chuyển hướng!"
Trong rừng cây sâu thẳm, Lý Trường Không chống gậy chỉ đạo Dự Niên luyện võ. Lão giờ này khá khỏe mạnh, nhìn không giống một người ốm bệnh không thể rời giường.
Từ sau ngày nhận định lại thiên phú của Dự Niên, Lý Trường Không có cảm giác mình phải khắt khe với hắn hơn, thế thì may ra mới mài dũa được viên ngọc thô này. Và hắn không làm lão thất vọng, mặc cho số lần quát mỗi ngày tăng cao, thực lực của hắn cũng tăng trưởng vượt bậc.
Trông Dự Niên thực hiện khinh công băng rừng tựa như loài linh trưởng quen thuộc với bản địa, Lý Trường Không bất giác nở nụ cười như thể vừa đạt đến thành tựu nào đó. Mỗi một trảo công Dự Niên thi triển đều có sự khống chế nội lực rất tốt, vừa hay tận dụng được tối đa năm năm nội công trong người mà không để hao phí.
"Không hổ danh là Hóa Cảnh, ông nhận ra mục đích của ta với Thư Hương nhanh thật đấy."
Dự Thần đến sau lưng lão một cách lặng lẽ. Lão đạp lên lá khô mà không vang lấy một tiếng động nào cả. Lý Trường Không giờ này không tiện cảm nhận, nhưng lão cũng không ngờ là thính lực của mình cũng không thể bắt kịp chuyển động.
"Xin nhờ, dù sao ta cũng sống lâu hơn ông mười năm." Lý Trường Không lắc đầu. "Diệu Thủ dạy tiểu Niên rất tốt, ta chỉ tận dụng lại thành quả đó mà thôi. May mà bà ta không còn lạnh lùng như xưa, không thì thằng bé lại thành một công cụ đến thánh thượng cũng mong chờ."
"Cũng phải, thánh thượng rất thích người có thể sai bảo mà không lo bị phản bội." Dự Thần gật gù đồng tình. "Sẵn tiện đây, thời gian của ông không còn nhiều, ta cũng vậy."
Lý Trường Không im lặng. Lão thở dài rồi quay sang vỗ vai Dự Thần.
"Ta đã dạy những gì cần thiết nhất cho tiểu Niên ở thời điểm hiện tại, dù ông không nói gì thì ta cũng định rời đi vào ngày mai."
"Ta không nhớ là ông đã nói trước." Dự Thần nghiêng đầu sang.
"Bây giờ ta nói rồi đây." Lý Trường Không mỉm cười, đáy mắt lóe lên một chút bồi hồi. "Dự thượng thư, mặc dù đôi ta quen biết đã lâu nhưng ta chưa bao giờ hiểu được tâm tư của ông. Nếu lần này ông đã quyết tâm cắt đứt mọi thứ với triều đình thì tốt nhất nên bảo toàn danh tính cho tiểu Niên, có như vậy thì Lý Trường Không ta mới không thành người bội tín."
Dự Thần gật đầu chắc nịch. Lão nghiêm túc nói:
"Ta không lấy tính mạng của cháu mình ra để đùa."
"Ông nói thế thì ta yên tâm rồi."
Vừa nói, Lý Trường Không vừa lay bả vai của Dự Thần, như thể lão không muốn buông ra. Cũng phải, lâu rồi không gặp lại, thế mà lần này lại chia xa. Đã vậy, lần chia xa này tương đương với một lần vĩnh biệt.
Lý Trường Không sống ngoài biển từ nhỏ, lão không có nhiều bạn bè trong đất liền nên mỗi một người lão quen đều tựa lá vàng cành ngọc. Đáng tiếc, chuyện gì cũng phải đến hồi kết, dây dưa với triều đình chỉ có một kết quả duy nhất.
"Niên Niên, hôm nay đến đây thôi. Chúng ta về." Dự Thần vỗ lại vai Lý Trường Không rồi gọi Dự Niên quay về.
Hắn vọng lại một lời đáp rồi trở xuống mặt đất. Mũi chân tiếp đất nhẹ nhàng, âm thanh rộp rộp của lá khô vang lên rất khẽ, tuy chưa bằng Dự Thần vô thanh vô tức nhưng cũng đã rất ra gì và này nọ ở độ tuổi này. Hắn nhanh nhảu chạy đến chỗ Lý Trường Không, nghiêm túc đỡ lấy lão rồi mỉm cười toe toét.
"Tiền bối Trường Không, chúng ta về thôi."
"Làm phiền đến con rồi." Lý Trường Không bật cười thành tiếng....
Sáng hôm sau, Lý Trường Không rời đi trước khi gà gáy. Dự Thần tự mình đưa lão xuống núi, sẵn tiện đi lấy tình báo mới nhất để chuẩn bị cho tình huống tương lai. Tất nhiên, lão không quên xóa đi dấu vết liên quan đến Lý Trường Không, có như vậy mới đảm bảo đối phương thoát khỏi tầm ngắm của triều đình.
Lúc trở về, sắc mặt của Dự Thần không được tốt cho lắm. Mặc Thư Hương đoán ra được nên bà dành cả buổi để chuẩn bị lương thực tích trữ cũng như một số thứ không tiện bày ra ngoài. Trong khi đó, Dự Niên vẫn không hay chuyện gì, ngày ngày miệt mài luyện khinh công và tích khí luyện Quy Tức Công.
Dự Niên hơi hụt hẫng vì Lý Trường Không đi khá đột ngột, hắn tương đối thích người này, chí ít dưới sự chỉ bảo của lão, hắn tiến bộ cực nhanh. Dẫu vậy, Dự Niên biết lão phải rời đi sớm, bởi nội lực của lão không còn đủ để phí phạm thời gian ở nơi đây. Mặt khác, hắn cũng cảm nhận được bầu không khí trong nhà càng ngày càng nặng nề hơn rồi.
Người lớn luôn nói dối trẻ nhỏ mỗi khi chuyện gì đó lớn xảy ra. Đây là điều luật gần như bất thành văn và không thể thay đổi một sớm một chiều. Dự Niên đã từng là người lớn, hắn có thể hiểu tâm trạng của ông bà nội bây giờ. Vì vậy, hắn chỉ có thể làm tốt chuyện mà hắn giỏi nhất hiện tại: học chữ và luyện võ.
Nghe thì có vẻ tham lam khi thâu tóm cả hai khía cạnh thể chất và trí óc cùng một lúc nhưng Dự Niên là người sở hữu thiên phú của cả hai, trừ phi hắn bị điên, không thì chẳng có lý do gì để hắn không tận dụng. Suy cho cùng, trẻ nhỏ vốn dĩ là một miếng bọt biển, cho bao nhiêu hấp thụ bấy nhiêu, cho càng nhiều hấp thụ càng nhiều. Nói không ngoa thì đây chính là thời điểm vàng để phát huy não bộ và thể chất, Dự Niên không đời nào bỏ lỡ.
Một ngày nọ, trong rừng sâu thăm thẳm, Dự Thần thản nhiên dạo bước với cây gậy trong tay. Lão bước đi chầm chậm, ánh mắt đánh giá quét qua một vòng như thể đang tìm kiếm bóng dáng một ai đó. Lão hậm hừ ngay miệng, con mắt liếc qua liếc lại trông có vẻ gian xảo. Rồi lại qua thêm vài phút, lão đột nhiên thở dài, khen ngợi:
"Tốt lắm, ta còn không phát hiện ra con như ngày trước nữa. Ra đây đi."
Vừa dứt lời, tiếng lào xào loạt soạt liền vang lên trên đầu lão. Lá cây rơi xuống đất, Dự Niên liền treo ngược trên cành cây mà cười hì hì với lão.
"Cứ tưởng ông nội phát hiện ra cháu rồi chứ."
Gần như vậy?
Dự Thần kinh ngạc. Lão không nghĩ cháu trai ở gần như vậy mà mình không hề phát hiện ra. Nếu như hắn có ý định tấn công thì không khéo lão không trở tay kịp thật.
"… Con tiến bộ nhanh thật đấy, xem ra luyện tập cùng Lý Trường Không mang lại kết quả rất tốt." Dự Thần giữ vững nét mặt mà tiếp tục khen ngợi. "Quy Tức Công của con quá quan, ta không còn lời gì để nói nữa."
Dự Niên lộn người đáp xuống đất, hắn hớn hở trước lời khen của Dự Thần. Quả thực, quãng thời gian qua hắn luyện Quy Tức Công rất nghiêm túc, ngoại trừ nhịn thở dưới nước, hắn còn cố ý nhịn thở hằng ngày, hạn chế hít thở nhiều nhất có thể. Mặc dù bà nội hay la rầy làm thế không tốt cho sự phát triển cơ thể, nhưng mừng là cách đấy mang lại hiệu quả tốt. Bây giờ Dự Niên đã có thể trốn được Dự Thần rồi.
Nhẹ nhàng xoa đầu Dự Niên, Dự Thần phát hiện cháu mình đã cao hơn tháng trước, cao khá rõ rệt. Lão hơi buồn rầu, bởi lão muốn được nhìn cháu trai mình lớn đến ngang tầm mắt hơn, nhưng thời cuộc bây giờ không cho phép điều đấy xảy ra nữa.
"Con ngoan, chúng ta quay về thôi." Lão bảo.
"Ông nội, đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?" Dự Niên đánh liều hỏi.
"Không có gì. Hôm nay con đã qua mặt được ông già này thì xứng đáng được tưởng thưởng phù hợp. Mặt khác, luyện võ chăm chỉ là tốt, nhưng nghỉ ngơi hợp lý cũng quan trọng không kém. Đừng quên con vẫn đang tuổi lớn, cố quá sẽ ảnh hưởng đến tương lai ngày sau." Dự Thần bình tĩnh đáp lại.
Dự Thần biết Dự Niên thông minh nên lão không nói những lời sáo rỗng, như thế chỉ tổ làm hắn nghi ngờ thêm. Nhưng lão nào biết rằng cháu mình "yêu nghiệt" đến mức nào. Đầu óc của một tiến sĩ chuyên ngành nghiên cứu làm sao thua kém cái đầu của một bậc đại nho phong kiến chứ.
Huống hồ, Dự Thần và Mặc Thư Hương đề phòng người ngoài, nhưng chưa bao giờ đề phòng Dự Niên, nên hắn thừa sức biết được tình cảnh gia đình hiện thời. Theo Dự Niên phán đoán, khả năng cao tung tích nhà hắn bị triều đình phát hiện rồi. Trông vào mấy bao tải lương thực chất trong kho là biết, nhìn có khác gì chuẩn bị đi tị nạn không. Với số lượng lương thực tích trữ ấy, Dự Niên cho rằng một nhà ba miệng ăn hắn có thể sống tốt qua mùa đông tới.
"Vâng ạ." Dẫu vậy, Dự Niên vẫn cười rất tươi.
Chuyện của người lớn để người lớn lo, còn trẻ nhỏ như hắn giờ này vẫn chưa đủ sức để giúp đỡ. Chuyện duy nhất hắn có thể làm bây giờ là đừng để chính mình thành gánh nặng cho ông bà nội, thế là quá đủ rồi.
Phải, đừng trở thành gánh nặng cho ông bà.
Dự Niên nắm chặt tay mình, tâm niệm như thế mà đi về cùng Dự Thần. Bước chân của hắn mỗi lúc một nặng, tựa như những lá khô rời cành vào cuối thu. Nhiều không tả xiết, giống như sự suy tàn tận cùng của một sinh mệnh yếu ớt.