Chương 27: Cửu phái nhất bang
"Nãy giờ quên hỏi. Đứa bé này là cháu của hai ông bà?"
Lý Trường Không ho khục khục rồi nhìn vào ống tre chứa nước trên tay Dự Niên. Nước rất đầy, ngang với miệng ống. Dựa vào tiếng kêu do đạp phải lá cây cũng nhưng khoảng cách giữa hai lần vang tiếng, lão dám chắc Dự Niên đã chạy bộ.
Vừa chạy trên đường núi gập ghềnh, vừa giữ cho mực nước không bị xao động… Đứa trẻ này thật sự không bình thường.
"Ông không thấy thằng bé giống ta?" Dự Thần trợn mắt.
Dự Niên bĩu môi bước lại gần rồi đưa ống tre cho Lý Trường Không. Lão mỉm cười tiếp nhận rồi dùng với Xích Hoả Đơn. Có thuốc vào vào người, nhịp thở của lão dần trở nên ổn định. Dẫu vậy, vẫn chưa thể tự mình đi lại.
Phát hiện Dự Thần và Mặc Thư Hương vẫn chăm chăm vào mình, Lý Trường Không thấy hơi bối rối, lão cười khà khà có phần hèn mọn, bảo:
"… Hai ông bà sẽ không ném ông già đáng thương này trong rừng sâu đấy chứ?"
"Ý kiến hay đấy. Dù sao chúng ta vẫn phải giữ bí mật tung tích." Mặc Thư Hương cười khẽ.
Lý Trường Không không trông cậy sẽ nghe lời tốt đẹp từ bà, lão đổi cái nhìn sang Dự Thần, trông cậy vào cái đầu tri thức lỗi lạc một thời.
"Thương thế của ông đủ nặng rồi. Đừng cố thêm nữa. Tuy Sơn Đông hơi lạnh lẽo nhưng bù lại cảnh vật bốn mùa đều rõ nét, chí ít sẽ không bị nhàm chán. Nếu ta còn sống sau hai năm, ta sẽ mang bình rượu quý đến đãi ông." Dự Thần mỉm cười bảo.
"…"
Thượng với chả thư. Uổng công ta tin tưởng ông!
"Trước mặt con trẻ mà hai ông bà chẳng có tí tình người nào. Ngày sau làm sao dạy dỗ đạo giang hồ cho thằng bé đây?" Lý Trường Không chem chép đầy giận dỗi.
"… Thực ra ông bà cháu cũng nói đúng mà." Dự Niên bẽn lẽn đáp. "Đâu có gì chắc chắn ngài không liên quan tới triều đình chứ."
Dự Thần và Mặc Thư Hương hoàn toàn ngoài ý muốn với nhận định của Dự Niên. Nhưng cũng nhờ hắn mà hai người mới nhận ra khoảng cách của Lý Trường Không với mình. Hình như đôi bên đứng hơi gần rồi đấy.
"Này này… Đừng nhìn ta bằng ánh mắt kỳ thị đấy chứ!"
Lý Trường Không phát khổ. Đã không trông cậy gì ở đôi vợ chồng thất đức kia, nay lại gặp phải một đứa cháu còn… Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với trẻ con. Như thế lại mất hết mặt mũi.
Lý Trường Không hắng giọng, nghiêm túc đưa ba ngón tay chỉ thiên rồi nói:
"Ta, Lý Trường Không, chưởng môn Phái Đông Hoả xin thề có trời đất chứng giám. Một đời ta quang minh lỗi lạc, dù không nhận là người tốt lành nhưng sẽ không vì vinh hoa phú quý của triều đình mà bán rẻ lòng tự tôn. Nếu làm trái với lời thề, thiên tru địa diệt!"
Dứt lời, lão uống nốt số nước còn lại trong ống tre. Từng ngụm, từng ngụm một.
"Hai ông bà vừa lòng chưa?"
Dự Thần tuỳ tiện nhún vai, lão liếc mắt sang cháu mình, ý hỏi hắn thế nào. Dự Niên cũng không biết phải nói sao, bởi với tâm trí của một con người hiện đại, ăn gian nói dối là chuyện hắn chứng kiến hằng ngày. Lời thế ở thời hiện đại không có nhiều giá trị đâu. Nhưng nếu đặt tại giai đoạn phong kiến thì sẽ khác, khác nhiều lắm.
"… Không phải lúc thề cần phải quỳ à?" Dự Niên thắc mắc.
"…"
Thằng ranh kia, một vừa hai phải thôi!
Mặc Thư Hương cười khúc khích, bà lại gần vỗ vai Dự Niên rồi nói:
"Niên Niên, đừng trêu ông ta nữa. Với lại ông ta là tiền bối của con đấy, đừng vô lễ."
Thực ra thì Dự Niên không trêu. Kiếp trước hắn nghiên cứu tương đối kỹ về văn hoá mà. Mặc dù "thề" là vấn đề mê tín dị đoan nhưng nó lại là nét văn hoá đặc trưng của xã hội phong kiến. Vì vậy, lời thề có ứng nghiệm hay không phụ thuộc rất nhiều vào sự thành kính mà người thề đặt ra. Ngoài quỳ, nhiều khi còn phải bày biện bàn thờ rồi lư hương các kiểu. Dĩ nhiên, thế giới này có lẽ sẽ khác một chút. Còn khác như thế nào thì hắn sẽ hỏi rõ Lý Trường Không sau.
Hiện tại, Dự Niên còn vấn đề khác cần thỉnh giáo đối phương.
"Ngài thực sự là một trong thập đại cao thủ?"
Lý Trường Không mỉm cười, lão không để ý thái độ trước đó của hắn, dù gì thì trẻ nhỏ hiếu động. Lại nói, ở hắn có rất nhiều điểm thú vị mà lão cần tìm hiểu. Nhiều khi… đây sẽ là một con rồng trong tương lai cũng không chừng.
"Vừa đi vừa nói." Lão bảo....
Nhắc đến thập đại cao thủ là nhắc tới một bầu trời tư cách. Trong giới võ lâm, nó là danh xưng khiến không biết bao nhiêu người phải đầu rơi máu chảy, cốt chỉ tranh một chỗ đứng ở trong đó.
Thập đại cao thủ là mười cao thủ mạnh nhất giới võ lâm, mà điểm chung đều là cao thủ Hoá Cảnh. Hiện nay, thập đại cao thủ bao gồm chưởng môn của cửu phái nhất bang đứng đầu giới giang hồ.
Liên quan đến cửu phái nhất bang, Dự Niên đã nghe qua nhờ vào những giờ học bổ túc liên quan đến võ lâm của Dự Thần. Bọn họ là đỉnh cao của võ học thiên hạ, là nơi sản sinh ra những cao thủ xuyên suốt hàng thế hệ và triều đại. Đương nhiên, lâu lâu sẽ có những môn phái lụi tàn, dù gì hưng suy cũng là chuyện thường tình.
Ngoại trừ nhất bang, tức Cái Bang, rải rác khắp thiên hạ võ lâm thì cửu phái lại có tính hội tụ hơn. Bọn họ bao gồm tứ ngoại, ngũ nội. Hiểu nôm na là bốn môn phái nằm ngoài quốc thổ Đại Khánh và năm môn phái chính thức được Đại Khánh công nhận.
Tứ ngoại bao gồm Phái Đông Hoả ở đảo Đàn Hương ngoài biển đông, Tây Tử Tự của các tăng khổ hạnh trên sa mạc phía tây, Cốc Nam Vong bí ẩn toạ lạc đâu đó gần Rừng Bách Thú và Bắc Thiên Đạo ở dãy núi tuyết phương bắc.
Ngũ nội là năm danh môn chính phái lẫy lừng trong giang hồ, địa vị thường được xếp cao hơn tứ ngoại. Nổi bật nhất phải kể đến Phái Thái Thanh trên núi Thái Nhạc, Trúc Lâm Tự của đỉnh Yên Tử, Phái Hoa Sơn trên dốc Thiên Bình, Am Thái Hằng thuộc đỉnh Hoàng Liên và Y Viện Bạch Long toạ lạc gần kinh đô Đại Khánh.
Ngoài mười môn phái lớn nhất này, võ lâm còn rải rác hàng loạt những môn phái lớn nhỏ và đạo quán khác nhau nhưng vì đạo thống quá nhỏ, quy mô không đáng kể nên không được công nhận. Nếu có, hoạ chăng cũng là nhờ cá nhân xuất sắc nào đấy....
Lý Trường Không chậm rãi làm ngụm trà. Mặt mày nhăn như con khỉ.
"… Chục năm không gặp, trà bà pha vẫn tệ như ngày nào."
"Ta không pha cho ông." Mặc Thư Hương hừ lạnh, mạnh bạo đặt ấm trà lên bàn rồi đi vào bếp.
Lý Trường Không tặc lưỡi, miễn cưỡng làm thêm một hớp. Nhưng đắng quá, lão đành bỏ cuộc. Dựa lưng vào ghế tre, lão nhìn lại Dự Thần đang thưởng trà rồi bảo:
"Mấy năm qua ông sống tốt thật đấy. Vợ hiền, cháu ngoan. Nhìn chẳng giống một phạm nhân bị truy nã một chút nào."
"Trầy trật trên dưới chục năm cũng quen."
Đặt chén trà lại bàn, Dự Thần lấy ra một bức thư vừa viết cùng với một tấm bản đồ vẽ tay. Dù không có bản mẫu nhưng độ khớp thực tế lại khá cao. Tài hoa của lão cũng chẳng phải dạng vừa đâu.
"Ta không phải Thần Y, tự nhiên không chữa bệnh của ông được. Nhưng người này thì có thể. Tìm ra hay không sẽ phụ thuộc vào vận may."
Có thư giới thiệu, có bản đồ dẫn đường, nơi đến cũng không khó đi lại. Vậy thì vận may đặt tại đâu?
Tự nhiên nằm ở chính Lý Trường Không. Khí công nhiếp vật không thể duy trì vĩnh viễn. Sớm hay muộn, nội lực của lão cũng cạn. Vấn đề là bao giờ sẽ cạn. Ngoại trừ chính chủ, chẳng ai biết câu trả lời.
Lý Trường Không nhìn bản đồ, cũng nhìn tên người nhận trên bì thư. Lão cau mày hẳn.
"Đường đường là quan lớn triều đình, thế mà qua lại với Độc Thủ Y Nhân."
"Độc Thủ Y Nhân là người sau này. Còn trước đấy ông ta chỉ là một người bạn nối khố của ta. Chúng ta tách ra vì chiến tranh, gặp lại nhờ nền hoà bình." Dự Thần bình tĩnh đáp.
"Nghe đồn người này rất cổ quái, Thần Y gặp khá nhiều rắc rối cũng vì y."
Lý Trường Không cảm thấy hơi do dự. Đáng lẽ trong tình trạng hiện tại lão không nên kén chọn, nhưng đừng quên Độc Thủ Y Nhân là người thế nào. Trên đời này làm gì có ai mang ngoại hiệu "độc" lại là người tốt bao giờ.
"Sau này thế nào ta không biết, nhưng nói đến độc, ông ta là đệ nhất thiên hạ. Có lá thư của ta, tính mạng của ông sẽ được đảm bảo. Chỉ là đừng quên trả nợ." Dự Thần nói.
Lý Trường Không đắn đo. Lão xoa hai tay mình vào nhau, vẻ bồn chồn khó tả.
"… Thư Thần, ông đoán Thần Y có nóng tính không?"
"Đối đãi với bệnh nhân, lương y như từ mẫu. Đối đãi với người khoẻ mạnh, ta không biết." Dự Thần dứt khoát lắc đầu.
Lý Trường Không bình tĩnh mà nghiêm túc giải đáp:
"Vậy để ta tiết lộ một chuyện: Độc Thủ Y Nhân làm khó Thần Y một lần, ông ta lại trút giận lên người khác một lần. Đương nhiên, vì y trốn quá kỹ nên Thần Y không thể động tay, nhưng những người khác thì không tránh nổi một kiếp. Độc Thủ Y Nhân cứu người nào, người đấy đều phải chết."
Dự Thần không để tâm quá nhiều, lão mỉm cười nói:
"Nghe tệ đấy. Nhưng ông không còn lựa chọn nào tốt hơn. Giữa hai danh y, ông chỉ có thể chọn một."
Im lặng một hồi, Lý Trường Không chỉ còn biết thở dài.
"Đành vậy."