Chương 26: Di tích cựu triều
Khí công nhiếp vật là một khái niệm cao siêu trong võ lâm, vì nó rất ảo diệu. Bằng cách vận nội công khiến các vật bay lên trên không trung rồi điều khiển theo ý mình, khí công nhiếp vật chắc chắn là thủ đoạn đòi hỏi lượng công lực khổng lồ. Năm mươi năm, sáu mươi năm, bảy mươi năm, thậm chí là hơn.
Một ví dụ điển hình và thường thấy nhất của khí công nhiếp vật là dĩ khí ngự kiếm. Nếu cao thủ thực sự thành thạo dĩ khí ngự kiếm thì giết người ngoài một, hai dặm chẳng phải việc gì khó, chỉ tốn một chút sức để điều khiển và định vị là cùng.
Vì sức mạnh nằm ngoài thường thức võ học trong thiên hạ nên chẳng được bao người có thể sử dụng khí công nhiếp vật ngoài những cao thủ hàng đầu của võ lâm. Trùng hợp thay, Lý Trường Không là một trong số đó.
"Người có thể đả thương ông đến mức này trong thiên hạ không có nhiều đâu." Dự Thần bảo.
"… Đương nhiên. Nếu không sao ta dám ngồi vào cái chức chưởng môn Phái Đông Hoả chứ. Thư Thần, ta tìm ông cũng là để giải quyết thương thế dai dẳng này đây." Lý Trường Không thở dài.
"Mặc dù ông có không ít kẻ thù, nhưng ta không nghĩ có người thực sự đánh ông ra nông nỗi này. Nếu có thì đối phương chắc cũng không sung sướng mấy đâu nhỉ?" Mặc Thư Hương vòng lên trước, chậm rãi chắp tay sau lưng một cách nhàn hạ.
Lý Trường Không bật cười một cách yếu ớt.
"Ta nghĩ bà sẽ vui khi biết câu trả lời."
Dường như đã nghĩ tới, Mặc Thư Hương liền im lặng, một hồi sau mới đáp:
"… Thanh Ma?"
"Không sai. Là Thanh Ma. Ba năm trước, ta đánh một trận với ông ta ở trấn Giao Kỳ. Về lý, kết quả phải hoà nhau, nhưng ngay chiêu cuối cùng Thanh Ma lại dùng độc. Một loại độc tàn phá nội công nghiêm trọng." Lý Trường Không than thở. "Để duy trì mạng già, ta phải dùng đến chân khí để chặn huyệt Thượng Thuỳ, ngăn độc tố xâm nhập sâu hơn. Ngoài ra còn phải dùng Xích Hoả Đơn của bổn phái để thuyên giảm độc lực, kéo dài mạng sống."
Huyệt Thượng Thuỳ nằm ngay điểm tiếp giáp của tiểu não và cột sống. Một khi chặn huyệt này lại thì trung ương thần kinh sẽ bị liệt, tay chân không cách nào cử động.
Lý Trường Không khi ấy không có người đáng tin cậy ở cạnh, buộc phải dùng cách cực đoan để ngăn chặn độc tố. Sau đó, lão vận dụng toàn bộ nội công thay cho thần kinh để duy trì hoạt động sống trong cơ thể lẫn điều khiển cơ bắp để "ngự" bản thân đi đến chỗ an toàn, tránh bị Thanh Ma chơi xấu mà mất mạng vô ích.
"Thanh Ma thì sao?" Mặc Thư Hương cau mày.
Nhắc đến cái tên đấy Lý Trường Không đột nhiên cười lớn hơn, sau lại ho khụ khụ trông rất thảm thương. Ho đến đỏ cả mặt.
"Ông ta… khục, khục… trúng toàn bộ Đàn Hương Thần Chưởng vào tâm mạch nên nội thương rất nghiêm trọng. Trấn Giao Kỳ còn nằm xa Bắc Thiên Đạo nên đợi tới lúc về đến thì không khéo thương thế đã hoá thành nan y."
"Cũng phải, nội công của ông đối lập với Thanh Ma. Có điều, loạn khí chỉ là vấn đề về võ công, chuyên tâm chữa trị tự khắc khỏi. Nhưng ông bị trúng độc thì giải quyết sao đây. Ta không phải Thần Y, thay vì tìm ông già này thì ông nên đến Y Viện Bạch Long đi." Dự Thần xua tay.
Lý Trường Không tiếp tục thở dài.
"Thư Thần, Phái Đông Hoả ta và Bắc Thiên Đạo những năm này càng lúc càng xuống dốc nhưng đến nay vẫn luôn nằm trong cửu phái nhất bang. Ông thử nghĩ xem nếu giới võ lâm có hai cao thủ Hoá Cảnh trọng thương gần chết thì giang hồ sẽ loạn cỡ nào? Trên dưới hai phái liệu có dám kê gối cao đầu mà ngủ không?"
Chợt Mặc Thư Hương xen vào, vẻ khó hiểu.
"… Ta có một vấn đề khác. Bắc Thiên Đạo phong sơn mười năm nay, tại sao Thanh Ma lại chạy đến trấn Giao Kỳ?"
"Là vì thứ này."
Nói rồi Lý Trường Không lấy ra tấm bản đồ da thuộc ban nãy lão dùng để uy hiếp gã trung niên. Nó đã hơi trầy vì ma sát với vỏ thân cây, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn rõ.
"Bản đồ kho báu?" Dự Thần rướn đầu tới một cách đầy suy tư.
"Đúng hơn là bản đồ di tích của Đại Trinh, bao gồm vàng bạc, võ công lẫn thần binh lợi khí. Bất cứ ai sở hữu nó đều sẽ một bước lên trời." Lý Trường Không bảo.
Dự Thần và Mặc Thư Hương giật mình, vẻ kinh nghi tột độ.
Đại Trinh – cái tên đã lâu không xuất hiện nhưng không một nhà sử học nào dám xem nhẹ sự tồn tại của nó. Bởi Đại Trinh chính là thời kỳ thịnh vượng nhất tính đến thời điểm hiện tại. Bất kể là văn hoá, kinh tế, chính trị hay quân sự. Sau này Đại Trinh sụp đổ, thiên hạ liền rơi vào đại loạn kéo dài những năm mươi năm. Mãi đến khi tiên đế dẫn quân khởi nghĩa, đánh đổ các thế lực thù địch và lập nên Đại Khánh thì chiến loạn mới chính thức kết thúc.
Đại Khánh hiện nay đã đến đời vua thứ hai, kinh tế chính trị thực sự rất hùng mạnh. Nhưng để so với thời thịnh vượng của Đại Trinh thì vẫn kém xa. Bởi Đại Trinh thuở đó sở hữu rất nhiều cao thủ vệ quốc. Theo ghi chép lịch sử thì phần lớn đều là Tông Sư và Đại Tông Sư. Mà các cao thủ vệ quốc thường không dừng lại ở con số vài trăm đâu, có khi là cả nghìn, thậm chí còn hơn thế.
Để có thể bồi dưỡng một lượng lớn cao thủ như thế thì Đại Trinh bắt buộc phải sở hữu một kho tàng võ công đồ sộ. Nhiều khi đại phái lớn như Thái Thanh hay Trúc Lâm cũng không thể phong phú bằng.
"Lợi ích lớn thế này chẳng trách Thanh Ma nóng vội. Nhưng ngoài ông và ông ta, chẳng lẽ những người khác không có thông tin gì?" Dự Thần nghi ngờ.
"Dĩ nhiên là không. Tuy nói ta đã đạt đến cảnh giới võ học rất cao, nhưng ta hiểu vị trí của mình. Chí ít Bạch Đàn chân nhân và trụ trì Trúc Lâm thừa sức đánh bại. Tấm bản đồ này quá quan trọng, đến ta cũng không dám cho ai khác trong môn phái biết chứ đừng bảo là loan tin ra ngoài." Lý Trường Không lắc đầu.
Mặc Thư Hương dường như nghĩ ra lời giải thích phù hợp, bà lên tiếng:
"… Ông cố ý dụ Thanh Ma ra ngoài?"
"Không sai. Là ta cố tình." Lý Trường Không gật đầu. "Trong số những cao thủ Hoá Cảnh thì Thanh Ma là người duy nhất không luyện tuyệt học thần công, dẫn đến võ công của ông ta trì trệ nhiều năm không tiến. Ta nghe từ một vài tin mật rằng ông ta đang nghiên cứu một loại võ công mới. Nếu thành công, có khi ông ta sẽ mạnh mẽ hơn bây giờ gấp nhiều lần. Trước khi chuyện đấy diễn ra, ta buộc phải hành động."
Dự Thần cảm thấy hơi kỳ quái.
"Ta không biết là ông với Thanh Ma có thâm thù đại hận với nhau đấy."
Lý Trường Không lắc đầu.
"Giữa bọn ta không có tư thù, nhưng giữa Bắc Thiên Đạo và Phái Đông Hoả thì khác. Đôi bên có nhiều xung đột ngầm lắm, hai ông bà tị thế đã lâu nên chắc không rõ."
"Sao cũng được. Thanh Ma lĩnh đòn nằm nguyên một chỗ ta còn mừng không kịp." Mặc Thư Hương nhếch mép rồi nhún vai. Một cái nhún rất nhẹ, như thể đã giải toả biết bao áp lực bấy lâu nay.
Dự Thần chăm chăm vào tấm bản đồ một hồi rồi khoanh tay nghĩ ngợi. Một lúc sau, lão bảo:
"Lý Trường Không, ông đã có bản đồ di tích trong tay, sao không tự mình đi tìm?"
Nghe đến đây, Lý Trường Không bất giác thở dài.
"Ta cũng muốn lắm. Nhưng ông hiểu mà, trên đời này làm gì tồn tại một di tích nào mà không có thủ vệ. Đại Trinh ngày trước còn có hàng tá Đại Tông Sư và Hoá Cảnh vệ quốc thì bét lắm cũng cử ra vài chục người đi bảo vệ di tích. Ngay từ đầu, di tích này đã không thể bị chinh phục bởi một người."
"Kể cả Bạch Đàn chân nhân?"
"Ta không chắc. Dù sao ta cũng chưa đi sâu hơn."
Mặc Thư Hương nhìn lão với ánh mắt hơi lạ, bà nói:
"Ta có thể hiểu hành động của ông. Nhưng ngang nhiên đưa tấm bản đồ ra đây mà ông không sợ hai người chúng ta cướp à?"
Lý Trường Không mỉm cười lắc đầu.
"Hai ông bà chạy trốn triều đình mấy chục năm nay, hơi đâu đi để ý đến tấm bản đồ này. Huống hồ, một Thư Thần thông minh tuyệt đỉnh và một Diệu Thủ cẩn thận có tiếng sẽ không nhìn ra rủi ro tấm bản đồ này mang lại?"
Nghe vậy, Dự Thần liền híp mắt, sau lại tặc lưỡi một tiếng.
"Chậc. Ông tự tin quá rồi đấy. Nhưng ta cũng không phủ nhận."
"Ha ha ha, ta biết… khục, khục…"
Lý Trường Không ho đến đỏ cả hai tai. Hơi thở lão mỗi lúc một yếu dần. Vẻ lo lắng cũng xuất hiện trên gương mặt già nua. Chỉ đợi nước uống thuốc thôi mà sao lại lâu thế không biết.
Lào xào, loạt soạt.
Ngay lúc này, bụi cây gần đó đột nhiên phát ra tiếng động. Rồi một cái bóng nhấp nhô bất chợt phóng ra ngoài với vẻ vội vàng. Là Dự Niên. Còn trong tay hắn là một ống tre với đầy nước suối.
Hắn nhìn Lý Trường Không, một lần nữa xác nhận lại thông tin trong đầu.
"Thập… Thập đại cao thủ!"