Chương 25: Lý Trường Không

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 25: Lý Trường Không

Chương 25: Lý Trường Không


Sơn Đông là vùng núi không mấy tiếng tăm của Đại Khánh, vì vị trí địa lý tương đối xa trung ương. Mặt khác, địa hình rất hiểm trở, phía bắc còn tồn tại một vách núi dựng đứng, nếu vô tình chạy tới đó thì đời này coi như bỏ.

Thảm thực vật của Sơn Đông khá phong phú, đủ để tạo thành một cánh rừng bạt ngàn vào mùa hạ và núi tuyết trong mùa đông. Mặc dù thời tiết không đến nỗi khắt nghiệt nhưng lại không phù hợp cho canh tác và nuôi trồng. Huống hồ, dã thú nơi đây cũng nhiều không xuể, đặc biệt là sói săn mồi nổi tiếng khiến cho bất cứ ai cũng sợ mất mật mỗi mùa đêm rằm.

Tổng hợp những nguyên nhân trên thì lão nhân không nghĩ trên núi lại có người sống. Xem như Dự Niên là dân dưới núi thì cũng chẳng ai để một đứa bé nhỏ thế này đi sâu vào Sơn Đông như hiện tại. Mới nãy vì tình huống quá gấp nên lão không để ý, chứ giờ thì rõ mồn một.

Nhẹ nhàng chống củi mục đến một tảng đá tương đối lớn cách đó không xa, lão nhân buông một hơi thở phào. Vừa mệt mỏi nhưng cũng vừa nhẹ nhõm.

"Tuổi tác không lớn nhưng võ công rất tinh xảo. Nội lực không tính là mạnh nhưng ở độ tuổi ấy thì chẳng được bao người sở hữu." Lão nhân chuyển tầm mắt đến gã trung niên đã chết trên đất, khoá chặt hai đầu gối tím tái lạnh tanh. "Huống hồ, nội lực còn thể hiện thuộc tính sớm như thế này thì khả năng cao sẽ phụ thuộc vào thể chất… Là Tiên Thiên Cực Hàn Thể nhỉ?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách bất bình thường. Cổ họng Dự Niên khô cạn như sa mạc, hơi không thành lời. Bờ môi hắn tím tái, lòng ngổn ngang những quyết định mà hai kiếp người chưa bao giờ dám nghĩ đến: diệt khẩu.

Mặc dù Dự Niên không biết lão nhân này là ai nhưng ánh mắt lão cực kỳ sắc bén, tâm thế lại khác hẳn bộ dạng già yếu đã bước một chân vào quan tài. Hơn cả gã trung niên có ý đồ giết hắn, lão nhân này chắc chắn là một nhân vật đáng gờm. Và hắn không dám để lão rời khỏi vùng Sơn Đông, không thì quân triều đình sẽ kéo đến sớm hơn dự kiến.

Âm thầm nghiêng người lại, Dự Niên giấu một tay sau lưng, vận nội lực truyền đến đầu ngón tay. May mà ban nãy hắn cố tình chừa lại một ít nội lực phòng thân, không thì sập bẫy ông già trước mặt rồi.

"Thủ thế không cần chuẩn bị… Chà, ra là truyền nhân của Vô Tướng Công. Chẳng trách ta không nhìn ra sớm." Chợt lão nhân xoa đầu mình mà bật cười thành tiếng.

Ba chữ "Vô Tướng Công" vang rất rõ trong đầu Dự Niên, làm người hắn cứng đờ như một bức tượng đá. Giờ hắn thấy hối hận rồi. Lão nhân này… không khéo là người của triều đình thật.

Dự Niên không tính toán chu toàn, hắn bị lão lừa rồi. Đồng nghĩa, việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là diệt khẩu, như vậy mới đảm bảo an toàn cho Vô Tướng Công lẫn tung tích của ông bà nội.

"Cháu bé chưa từng giết người bao giờ, đúng chứ?"

Lão nhân đã quan sát Dự Niên chiến đấu. Rất đáng kinh ngạc. Trong môn phái của lão, không bàn tới công lực thì thủ thuật chiến đấu của hắn đã có thể ngồi ngang hàng với trưởng lão. Mà hầu hết trưởng lão đều đã kinh qua nửa đời người, bất kể kinh nghiệm hay võ công đều được thời gian tôi luyện.

Rốt cuộc đứa bé này đã luyện võ như thế nào?

Đây là câu hỏi lớn nhất mà lão nhân đặt ra trong một năm trở lại đây.

Dự Niên vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Hắn lùi lại một bước, cẩn thận bảo trì một khoảng cách an toàn. Mặt khác, hắn cũng phải đề phòng thêm trợ thủ của lão. Không đời nào triều đình cho ít người đi tra xét cả vùng Sơn Đông này đâu.

"… Chưa giết người thì sao?"

"Thì sẽ có vấn đề đấy." Lão nhân nhún vai cười cợt. "Cháu cần phải diệt khẩu ta mà. Sẵn tiện đây, nếu không có tay nghề thì ta sẽ chết đau đớn lắm. Cháu không định để ông già neo đơn này chết một cách quằn quại chứ?"

Dự Niên cạn lời. Đúng hơn, hắn cứng họng với lão luôn rồi. Trông tư thái của lão, hắn đoán lão chẳng ngại chết đâu, dù gì cũng sống đủ lâu. Chưa kể, lão biết hắn chưa từng giết người, nên đây sẽ là thời điểm hợp lý nhất để chơi trò tâm lý.

Dự Niên biết thừa, nhưng lại không thể phản kháng. Bởi đấy là phản ứng tâm lý tự nhiên khi phải làm những chuyện trái ngược với bản tính.

Không gian bất chợt im lặng hẳn. Dự Niên không nói gì, lão nhân cũng chẳng làm gì khác trừ việc ngồi đan hai tay đặt trên đùi, trong khi nở một nụ cười thân thiện. Phải, là thân thiện. Như thể đôi bên là một cặp bạn già đang hàn huyên những ngày xưa cũ.

"Lý Trường Không, ông luân lạc đến mức bắt nạt cả trẻ nhỏ rồi đấy à?"

Chợt một thanh âm quen thuộc cất lên từ cành cây cao cách đó không xa. Là Dự Thần.

Dự Niên mừng rỡ nhìn lại, sau liền dùng khinh công trốn ra sau lão. Động tác nhanh chóng, không nhiều lời. Lý Trường Không cũng kinh ngạc thôi rồi, lão biết hắn phản ứng tốt nhưng không ngờ cũng bình tĩnh đến thế. Có vẻ như lão vẫn còn đánh giá thấp hắn.

Dẫu vậy, tạm thời lão không để tâm tới. Bởi lão cần phải làm chuyện quan trọng hơn. Đó là chào hỏi.

"Thư Thần, cuối cùng cũng tìm thấy ông." Rồi lão nhìn xuống cổ mình, ở đấy là một thanh dao phay được mài sắc bén. Nó đã kề sát cổ lão lắm rồi. "… Cả bà nữa, Diệu Thủ - Mai Thư Hương."

"Lý Trường Không, ông đầu quân cho triều đình từ bao giờ?" Lão thái gằn giọng một cách tức giận.

"Triều đình? À, hai người vẫn đang trốn chạy nhỉ."

Lý Trường Không hơi ngạc nhiên, sau lại nhớ chuyện cũ mà tự xoa đầu mình. Dáng vẻ lão rất thoải mái, nhìn không giống một người bị hai cao thủ võ lâm kìm kẹp một chút nào.

Trốn ngay sau gốc cây, Dự Niên vẫn giữ niềm tin lão là một cao thủ tuyệt thế. Nhìn vào biểu hiện của ông bà nội là hiểu. Chưa bao giờ hắn thấy hai người căng thẳng nhiều như hiện tại. Nhất là bà nội hắn.

Người ta thường nói người càng mạnh sẽ cảm nhận nguy hiểm cận kề tốt hơn những người khác, bởi bọn họ rất mẫn cảm. Nhưng vấn đề ở chỗ là để những người mạnh như thế phải cảm thấy nguy hiểm thì thứ uy hiếp chắc chắn là một tin xấu. Tin rất xấu.

"Yên tâm đi. Ta không theo triều đình, nếu không, hai ông bà nghĩ mình còn cơ hội được nói chuyện sao?" Lý Trường Không tiếp tục lên tiếng. Chợt hai mắt lão hơi mở, một cơn ho khục khặc kéo đến.

"Khục, khục…"

Mai Thư Hương và Dự Thần âm thầm nhìn nhau với vẻ đầy khó hiểu. Cả hai biết Lý Trường Không là con người thế nào. Lão chắc chắn không phải người dễ nói chuyện như bây giờ. Và xem như cả thiên hạ này có già yếu thì lão sẽ không nằm trong số đó, chí ít không đời nào già yếu trước hai người.

"Lý Trường Không, dùng kế sách đấu với ta là một nỗi sỉ nhục với ông đấy." Dự Thần cau mày.

Kiềm chế cơn ho lại, Lý Trường Không thở hắt một hơi rồi mò tay vào trong ngực áo. Mai Thư Hương nghiêm túc hẳn, định ra tay thì thấy đối phương lấy ra một bình thuốc nhỏ. Mùi rất thơm, chắc chắn không phải độc.

"Mất mặt thật, để hai người phải nhìn thấy bộ dạng chết dở của ông già này rồi… Sẵn tiện đây, có thể cho ta xin một chút nước không?" Lý Trường Không yếu ớt bảo.

"… Đưa tay đây." Mai Thư Hương lên tiếng. Dẫu vậy, bà vẫn kiên trì giữ chắc cây dao phay trên cổ lão, phòng trường hợp lão lật lọng.

Lý Trường Không rất phối hợp. Điều đó khiến Dự Thần phải nghĩ ngợi nhiều hơn. Càng ngày lão càng thấy tác phong của đối phương không bình thường. Tuy nhiên, để có kết luận chính xác hơn thì phải chờ Mai Thư Hương.

"Ông… Sao lại bị thương đến mức này?"

Buông tay Lý Trường Không, Mai Thư Hương giật mình. Bà không kề dao phay vào cổ lão nữa, thay vào đó là ra hiệu báo an toàn cho Dự Thần. Mặc dù vẫn cảm thấy không thoả đáng nhưng nếu bà đã quyết định buông lỏng thì lão cũng không có ý kiến gì thêm.

"Niên Niên, đi lấy nước từ con suối gần đây giúp ông ta đi." Dự Thần nói với cháu mình.

"… Vâng ạ." Dự Niên im lặng một chút rồi đáp.

Lý Trường Không… Sao hắn cứ có cảm giác quen quen, hình như đã thấy tên này ở đâu đó rồi thì phải. Mà thôi, trước mắt cứ đi lấy nước cái đã. Không nên cchậm trễ thời gian uống thuốc của người già.

Đợi Dự Niên đi xa, Dự Thần lúc này mới nhảy khỏi cành cây, nhẹ nhàng hạ trọng tâm đáp xuống đất không một tiếng động.

"Khinh công của ông vẫn tuyệt diệu như ngày nào, chẳng trách vẫn chạy tốt." Lý Trường Không khen ngợi. Lão bây giờ đã yếu lắm rồi, đến bàn tay cũng run run thấy rõ.

Dự Thần nhìn lại Mai Thư Hương, thắc mắc:

"Ông ta bị sao vậy?"

"Lục phủ ngũ tạng nhiễm độc, kinh lạc toàn thân bị phong bế… Bây giờ ông ta đang trong trạng thái khí công nhiếp vật, chẳng trách lại xuống sức nhanh như thế." Mai Thư Hương thở dài.

Sắc mặt Dự Thần liền nghiêm trọng hẳn. Tình hình này đúng là không ổn rồi.