Chương 24: Trận chiến đầu tiên

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 24: Trận chiến đầu tiên

Chương 24: Trận chiến đầu tiên


"Thằng nhãi, đã cho ngươi con đường sống mà không biết trân quý, giờ đừng trách ông đây độc ác." Gã trung niên híp mắt lại, chăm chăm vào Dự Niên.

Sự tồn tại của gã khiến nhịp tim hắn đập mạnh vô cùng. Hắn không hiểu sao mình lại vậy trong khi đã từng đánh với hai cao thủ còn mạnh hơn gã nhiều. Có điều, giây phút gã cúi xuống rút con dao găm giấu trong ống giày rồi lao về trước thì hắn đã nhận ra.

Cái cảm giác khinh bỉ và xem thường sinh mệnh hiện rõ qua ánh nhìn. Mũi dao sắc lẹm nhắm thẳng vào cổ họng. Khí thế áp bức như nuốt trọn đối phương. Hết thảy những thứ này đều quy về một câu trả lời duy nhất: sát khí. Sự khác biệt giữa gã trung niên và vợ chồng Dự Thần là gã dám giết Dự Niên.

"Chết đi!" Gã quát lớn. Mũi dao chỉ còn cách động mạch chủ của Dự Niên vài phân.

Trong tầm nhìn của gã, chiến thắng đã gần như chắc chắn, dù sao cũng không có chuyện gã thất bại trước một đứa trẻ. Tuy nhiên, sự tự tin đó của gã lại chẳng duy trì được bao lâu. Bởi bóng hình của Dự Niên tự dưng biến mất trong phút chốc. Và chỉ một chớp mắt sau đó, đất trời trong mắt gã lại đảo lộn, cả người nằm hẳn ở trên đất. Cơn đau truyền tới từ sống lưng

Dự Niên nhân lúc này liền vận nội lực vồ trảo tới. Ngặt nỗi, gã trung niên lại lăn vài vòng trên đất để né tránh. Phản ứng không tệ.

Ra chiêu bất thành, Dự Niên không tiếp tục tấn công, thay vào đó là quay về bảo vệ lão nhân. Dự Thần đã dạy hắn rằng trong võ lâm võ công rất quan trọng, nhưng nghĩa khí còn quan trọng hơn. Bảo vệ kẻ yếu vẫn luôn là chuyện nên làm. Đôi khi, đấy còn là nghĩa vụ.

Đối với một người chuyển kiếp từ hiện đại về như Dự Niên, hắn đương nhiên không "ngu xuẩn" đến mức bán mình vì lý tưởng cao đẹp như người phong kiến. Nhưng làm người vẫn luôn có lòng trắc ẩn, nếu có đủ khả năng khống chế tình hình, Dự Niên sẽ không bỏ mặc người khác. Huống hồ, hắn vẫn tin logic cao thủ ẩn danh trong thế giới giả tưởng lắm.

"Ông lùi ra sau một chút." Dự Niên lên tiếng trong khi quay lưng lại với lão.

Lão nhân vẫn còn hơi kinh ngạc trước võ công của hắn, nhưng có lẽ vì đã sinh tồn trong giới võ lâm đủ lâu nên phản ứng của lão không đến nỗi chậm chạp. Mặc cho cái thân già gần cạn sức, lão nhanh chóng gấp tấm bản đồ cất vào túi áo ngực rồi trốn sau gốc cây ban đầu.

Bên kia, gã trung niên đã đứng dậy, trông vẫn còn hơi hoang mang. Chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, đến mức gã chưa kịp định hình tình huống. Mặt khác, gã cũng bắt đầu cảm nhận sự nguy hiểm đến từ đứa trẻ trước mặt. Một sự nguy hiểm vừa ở hiện tại, nhưng cũng là tương lai.

"… Ngươi là người bản địa?" Gã cẩn thận nắm lại con dao găm, ánh mắt vẫn chăm chăm Dự Niên như một kẻ săn mồi.

"Chuyện đó không quan trọng bằng sự thật ngươi đã báng bổ thiết luật giới võ lâm. Người luyện võ không được ra tay với người thường." Thanh âm non nớt của Dự Niên cất lên.

"Một thằng nhãi có thể đánh ngã ta là người thường?" Gã trào phúng.

"Ta biết võ hay không không quan trọng bằng việc ngươi đã thực sự ra tay và có ý định giết người. Nhiêu đó là đủ để bất cứ ai trong võ lâm danh chính ngôn thuận xử lý ngươi rồi."

Gã trung niên híp mắt lại, vẻ âm trầm hẳn. Từ lúc quyết định ra tay với Dự Niên, gã biết chắc mình đã phạm phải một tội đáng bị sỉ nhục và phỉ báng hết quãng đời còn lại. Vì vậy, dự định của gã là sau khi thủ tiêu hắn và lão nhân đằng kia, gã sẽ tự đi tìm kho báu rồi rửa tay gác kiếm, hưởng một đời vinh hoa phú quý.

Hạ thấp trọng tâm, gã trung niên lại lao về trước. Nội lực gã bùng nổ, dồn hết xuống hai chân mà phóng tới như một con báo săn mồi. Vừa dữ dằn, vừa nặng sát khí.

"Cẩn thận mạn trái!" Lão nhân vội quát.

Dự Niên bất giác chuyển tầm nhìn theo hướng lão bảo. Quả thực, mũi dao của gã trung niên đã tiếp cận tới nơi. Hắn lập tức xoay người về trước, mượn cái tay cầm dao của gã như một thành dựa để tạo lực mà đập thẳng cùi trỏ vào mặt. Nội lực dồn đến đầu khuỷu tay, xuyên thẳng vào nhân trung.

Tiếng nứt vỡ vang lên, nửa người dưới gã trung niên theo quán tính vẫn lao về trước, còn nửa người trên đã bị cùi trỏ của Dự Niên giữ lại. Trong khi đấy, hắn tước đi con dao găm của gã, mượn cánh tay vừa rồi mà quật gã ngã lăn ra đất, lưng đập thẳng vào gốc cây gần đó.

Lão nhân trốn sau gốc cây triệt để kinh ngạc. Lão nhíu mày, thậm chí còn dụi mắt để xem lại cho kỹ. Tuy nói đã cảnh báo Dự Niên nhưng lão không nghĩ phản ứng của hắn lại nhanh đến thế. Thoáng chốc như vậy mà đã kiểm soát hết tình hình.

"Đứa bé này không tầm thường."

Tuổi tác không lớn, võ thuật dứt khoát, nội lực lại thuần, cách vận công vừa tinh tế vừa hiệu quả. Đây không phải biểu hiện mà một đứa nhỏ nên có. Thậm chí các thiên tài luyện võ ở môn phái lão cũng không tài tình như vậy ở độ tuổi này. Đứa nhỏ này là ai?

"Mẹ kiếp!" Gã trung niên chật vật bò dậy, sống lưng đau đến mức không thể đứng thẳng người. Gã lườm Dự Niên, sát khí cực kỳ nặng. Nội lực gã sùng sục như nước sôi, cả gương mặt đỏ bừng như gạch nung.

Dự Niên chớp mắt bặm môi. Bị quật tận hai lần mà vẫn đứng lên được, sao tên này trâu thế không biết.

Bất giác nhớ tới lời Dự Thần, Dự Niên bấy giờ mới nhận ra đối thủ của mình là một người như thế nào. Đôi khi võ công cao chưa chắc đã mạnh, bao giờ chưa đánh ngã đối thủ thì trận chiến sẽ không kết thúc. Vừa vặn, hắn đụng trúng một tên khó xơi rồi.

"Đen thật đấy." Dự Niên lẩm bẩm.

Hắn âm thầm giấu một tay sau lưng, vận công truyền nội lực vào đầu ngón tay, chuẩn bị cho một chiêu dứt điểm thực sự. Hiện giờ hắn chỉ có năm năm công lực trong người, dù đã vận dụng rất khéo nhưng nếu cứ một mực kéo dài trận chiến thì thể lực của hắn sẽ không theo kịp tiến độ. Lúc ấy, hắn chắc chắn là thú trong rọ.

"Nhãi con, hôm nay ngươi chết chắc!"

Gã trung niên tức giận, hạ thấp trọng tâm, dồn hết nội lực vào hai cánh tay lực lưỡng. Hạ thể gã chắc chắn, vững chãi khó mà đánh ngã trực tiếp. Gã nhắm vào Dự Niên, sát khí ngùn ngụt khiến tóc gáy hắn phải dựng đứng lên. Vừa giật thốt vừa khó chịu.

Nuốt một ngụm nước bọt, Dự Niên có cảm giác nao nao ở trong lòng. Lần đầu đối diện với một kẻ dám giết mình, hắn thực sự không có bao tự tin có thể đánh bại đối phương. Nhưng tình thế đã không cho phép hắn rút lui. Bởi lão nhân phía sau sẽ gặp nguy hiểm. Chưa kể, Dự Niên đã bại lộ thân phận, hắn bắt buộc phải giải quyết gã trung niên, như vậy mới đảm bảo thân thế của hắn được giữ bí mật.

"Động mạch cổ!" Thanh âm cảnh báo của lão nhân lại vang lên. Nghe vừa vội vã, vừa hốt hoảng.

Thực vậy, bởi gã trung niên giờ đây đã lao đến chỗ Dự Niên, vồ hai cánh tay lực lưỡng về trước như một gọng kìm cỡ lớn. Sát khí của gã cực kỳ mạnh, còn mạnh hơn bất kỳ một kẻ giết người nào Dự Niên từng thấy trên ti vi kiếp trước. Dẫu vậy, hắn không được phép lóng ngóng tay chân, mà buộc phải giữ bình tĩnh trước tình hình "hiểm nghèo".

Nhẹ nhàng thở một hơi lạnh lẽo, Dự Niên uyển chuyển tránh gọng kìm hiểm nguy mà gã trung niên bày ra. Bóng hình hắn thoăn thoắt, lúc trước lúc sau rất ảo diệu. Với lợi thế nhỏ con, hắn hoàn toàn trốn ngay điểm mù của gã trung niên để tung chiêu quyết định.

Vồ thẳng một trảo vào đầu gối trái gã, hàn khí lạnh lẽo của Dự Niên nhanh chóng xâm nhập vào trong kinh lạc. Sau đó, hắn nhẹ nhàng thoát khỏi một đấm phản kháng mà nhắm vào đầu gối còn lại. Có nội lực trợ giúp, trảo công có thể cào đá bóp gỗ của Dự Niên hoàn toàn đả thương các khớp xương quan trọng, bắt gã phải ngã khuỵu trên đất.

Lúc này, Dự Niên thoắt lên phía dưới, dồn hai năm công lực vào đầu ngón tay rồi đánh thẳng vào đan điền đối phương. Nhanh gọn và dứt khoát.

Phốc!

Gã trung niên phun một ngụm máu, ôm bụng lăn ra đất. Gương mặt gã nhợt nhạt, người co giật như lên cơn động kinh, hơi không thành lời.

Dự Niên nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận rướn đầu đến để kiểm tra đối phương. Vô tình giao phải ánh mắt phẫn nộ muốn ăn tươi nuốt sống của gã, hắn thừa biết mình thành công rồi. Ngặt nỗi, kế tiếp hắn không biết phải giải quyết thế nào cho thoả đáng.

Đan điền của gã trung niên bị phá huỷ, nội lực chắc chắn sẽ tiêu tán toàn bộ trong vài giây tới. Lại thêm thương thế ở hai đầu gối nữa nên gã chỉ có thể trườn bò. Với địa hình hiểm trở và tràn ngập các mối hiểm nguy như dã thú săn mồi, có lẽ gã sẽ không thể sinh tồn quá một ngày đâu.

Lào xào, loạt soạt. Lão nhân chống thanh củi mục ra ngoài, chậm rãi lê thân già trên đống lá khô quắt. Lão lại gần gã trung niên. Bình đạm như một mặt hồ yên tĩnh.

Chợt lão rút con dao găm, thẳng thừng đâm vào động mạch cổ của gã trung niên. Máu tươi phun ra đột ngột, vương đỏ trên nền đất Dự Niên đang đứng. Hắn giật mình lùi ra sau, vô thức thủ thế nhìn chằm chằm về lão. Lòng áp lực muôn trùng.

"Ông, ông là ai?"

Lão nhân này không những thần bí, mà con mắt cũng không tầm thường. Lão có thể nhìn ra động tác của gã trung niên còn trước khi đối phương thực hiện. Nếu như hai người không phải đồng bọn lên kế hoạch từ trước, vậy thì lão nhân chắc chắn là cao thủ. Ngặt nỗi, trông lão chẳng giống hình tượng cao thủ một chút nào, nhìn giống một người hấp hối sắp chết hơn.

Lão nhân đứng dậy một cách khó khăn. Lão nhìn Dự Niên một cách hiền từ, bảo:

"Cháu bé, không sao đâu."

"…"

Không sao cái đầu ông!